Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 111




Mạnh Ngôn nhìn thẳng về phía trước, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói một câu: "Cảm ơn."

"Chỉ một câu cảm ơn thôi sao?" Phùng Khinh Ca thở dài bắt đầu tiếc nuối vì một phen khổ tâm của mình không được đền đáp.

Cuối cùng, Phùng Khinh Ca đảo mắt, nảy ra ý xấu: "Thôi được rồi, dù sao nếu hai người thật sự thành đôi thì cũng coi như tôi tích đức cho mình nhưng với điều kiện của tiểu Diệp, tôi đoán là có rất nhiều người theo đuổi, nếu hai người không thành, anh cũng đừng quá buồn."

Trong xe yên tĩnh lại, mí mắt Mạnh Ngôn rũ xuống vẫn nhàn nhạt, như thể những gì Phùng Khinh Ca nói không liên quan đến mình.

"Sẽ thành." Mạnh Ngôn dừng lại một chút, ánh mắt mang theo ý cười rất kiên định: "Nếu kết hôn, tôi chỉ cưới một mình cô ấy."

"Đồng chí Diệp, hôm nay liên trưởng của chúng tôi ngồi xem biểu diễn cùng cô đúng không?”

Lên xe, Tiểu Triệu vốn đã nói nhiều lại trò chuyện với Diệp Thiển Hâm về chương trình một lúc, đột nhiên chuyển chủ đề sang Mạnh Ngôn.

Diệp Thiển Hâm: "Ừ, vừa hay vé ngồi cạnh nhau, nói mới nhớ, sao tôi không thấy cậu ở trong đó?"

"Tôi không muốn ngôi cùng liên trưởng nên đã xin đoàn trưởng Phùng một vé ở phía sau... khụ khụ khụ." Tiểu Triệu vừa nói vừa vội vàng che giấu: "Cũng là vì phía trước không còn chỗ."

Diệp Thiển Hâm nghe mà không hiểu ra sao: "Tôi nhớ quan hệ của anh và liên trưởng Mạnh khá tốt mà, anh ấy có thói quen xấu gì sao?"

"Ha ha" Tiểu Triệu cười ngây ngô một lúc: "Không có thói quen xấu nào cả nhưng liên trưởng của chúng tôi không thích náo nhiệt, bình thường trong quân đội tổ chức liên hoan, anh ấy đều ngồi một bên với vẻ mặt nghiêm nghị, cả buổi không thay đổi biểu cảm, có một số tân binh rất dễ bị anh ấy dọa sợ, tưởng anh ấy rất nghiêm khắc, vì vậy tôi mới...

Nói xong, Tiểu Triệu nhận ra không ổn, vội vàng tìm cách sửa chữa: "Khụ khụ khụ, cái đó cái đó, tôi không có ý nói liên trưởng chúng tôi không tốt, anh ấy chỉ không thích náo nhiệt thôi, thực ra rất tốt bụng và dễ gần, đối xử với những tân binh như chúng tôi cũng rất tốt, chỉ trừ lúc huấn luyện thì yêu câu nghiêm khắc không nương tay, còn trong sinh hoạt thì rất quan tâm đến chúng tôi, đồng chí Diệp ngàn vạn đừng có ý nghĩ gì vê liên trưởng chúng tôi."

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiểu Triệu, Diệp Thiển Hâm mím môi cười: "Không có đâu, hôm nay anh ấy xem chương trình rất nghiêm túc."

"Đồng chí Tiểu Triệu, hôm nay liên trưởng của các anh từ quân khu đến đài truyền hình à?" Diệp Thiển Hâm đột nhiên nhớ ra điều gì, giả vờ hỏi bâng quơ.

"Không phải." Tiểu Triệu gãi đầu, xoa xoa tay đang nắm vô lăng: "Lúc đầu liên trưởng không muốn đến, là đoàn trưởng Phùng gọi điện nói gì đó, tôi mới đến nhà đón liên trưởng."

Diệp Thiển Hâm nghe xong liền nghi ngờ, cô nhớ là trước thứ bảy tuần này, bộ trang phục biểu diễn cô thiết kế vẫn chưa làm xong để gửi đến quân khu.

"Đồng chí Diệp, phía trước là ngõ Phúc Thuận rồi, xung quanh tối om, tôi nhìn cô vào nhà rồi mới đi."

Diệp Thiển Hâm hoàn hồn, cười nói: "Ừ, hôm nay cảm ơn anh nhé."

Diệp Thiển Hâm cảm ơn xong thì xách túi vào ngõ, ngõ này cô đi từ nhỏ, nhắm mắt cũng có thể mò về nhà.

Hôm nay về hơi muộn, không biết bà nội đã ngủ chưa, chị dâu hẳn đã giải thích với bà là mình đi xem buổi biểu diễn rồi chứ...

Diệp Thiển Hâm vừa nghĩ vừa gõ cửa, gõ hai tiếng không thấy ai trả lời, cô mới thấy ổ khóa trên vòng cửa đã bị khóa lại.