Kiếp trước, ước mơ lớn nhất của cô là được vào Học viện mỹ thuật quốc gia, cho dù bây giờ vẫn chưa khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cô có thể đi học trước một thời gian, cũng có thể chuẩn bị trước.
"Cảm ơn đoàn trưởng Phùng." Diệp Thiển Hâm cười nói: "Vậy tôi vê xem liên hoan trước, đoàn trưởng Phùng, lát nữa gặp lại."
Khi cô trở về chỗ ngôi, Mạnh Ngôn lại một lân nữa đứng dậy nhường chỗ cho cô.
"Cảm ơn liên trưởng Mạnh." Diệp Thiển Hâm nhỏ giọng nói.
Mạnh Ngôn không đáp lại, chỉ nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn về sân khấu.
Diệp Thiển Hâm không hiểu anh đang nghĩ gì, dứt khoát cũng quay lại xem chương trình, cũng là một tiết mục ngôn ngữ, kể về một tiểu phẩm phỏng vấn diễn viên điện ảnh trước đây, rất nhanh Diệp Thiển Hâm đã bị thu hút hoàn toàn.
Liên hoan kết thúc trong một điệu múa mừng vui khác, theo dòng người xung quanh dần thưa thớt, Diệp Thiển Hâm mới đứng dậy vươn vai.
Mạnh Ngôn: "Xem mệt rôi à?"
Diệp Thiển Hâm đột nhiên khựng lại, lúc này mới nhận ra Mạnh Ngôn vẫn còn ở đây: "Không mật, chỉ là duỗi chân tay thôi, đây là lần đầu tiên tôi xem liên hoan, mấy tiết mục hôm nay đều rất hay, còn thấy hai tiếng trôi qua nhanh nữa."
"Lão Mạnh-"
Ở ngoài cửa phòng biểu diễn, Phùng Khinh Ca vẫy tay gọi hai người họ qua.
Hai người đi đến cửa, Diệp Thiển Hâm mới phát hiện bên ngoài trời đã tối đen, Mạnh Ngôn nhìn Diệp Thiển Hâm.
"Đưa em về?"
Thực ra Diệp Thiển Hâm rất động lòng nhưng nghĩ đến chiếc xe đạp Thượng Hải mới tinh của mình, cô lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự đạp xe về là được rồi."
"Muộn quá không an toàn." Giọng điệu Mạnh Ngôn có chút kiên quyết: "Dem xe đạp để ở đây, ngày mai tôi bảo Tiểu Triệu mang đến cho em."
Dừng lại một chút, Mạnh Ngôn gọi Tiểu Triệu lại: "Ngay mai tôi phải đi làm nhiệm vụ, phải cùng lão Phùng vê quân khu, lát nữa chỉ có thể để Tiểu Triệu lái xe của tôi đưa em về." "Nhiệm vụ... là đi Tây Nam sao?" Trong lòng Diệp Thiển Hâm hãng đi một nhịp.
"Không phải, về Bắc Kinh."
"Phải đi lâu không?" Diệp Thiển Hâm vô thức hỏi tiếp.
Ánh mắt Mạnh Ngôn dịu dàng xuống: "Sẽ sớm quay lại, sau đó hẳn là sẽ ở lại quân khu thành phố chúng ta một thời gian dài."
Diệp Thiển Hâm lập tức yên tâm, chỉ cần đợi đến lúc anh đi chiến trường Tây Nam thì nhắc nhở anh một tiếng, kiếp này Mạnh Ngôn hẳn sẽ không bị thương nặng như vậy nữa.
Hiểu được tình hình, Diệp Thiển Hâm vui vẻ chào hỏi Tiểu Triệu vừa chạy tới: "Đồng chí Tiểu Triệu, lâu rôi không gặp."
Tiểu Triệu tất nhiên còn nhớ cô, đứng nghiêm chào, lại cười hi hì: "Đồng chí Diệp, lúc nãy tôi cũng ở trong phòng biểu diễn, cô thật lợi hại, đến cả quần áo cũng biết vẽ..
"Đồ ngốc." Phùng Khinh Ca vỗ đầu Tiểu Triệu: "Đó gọi là thiết kế."
"Ồ ồ ồ, không phải giống nhau sao..."
Mạnh Ngôn đợi Diệp Thiển Hâm và Tiểu Triệu lên xe rồi mới rời đi cùng Phùng Khinh Ca, Phùng Khinh Ca ném bộ trang phục biểu diễn lên ghế, rất không hiểu mà phàn nàn: "Tôi nói anh này, chuyện khác thì không nói, sao đến chuyện phụ nữ lại chậm hiểu thế, hôm nay là cơ hội tốt như vậy, anh nói thẳng ra không được sao?"
Mạnh Ngôn nhíu mày nhìn hắn: "Nói gì?"
"Anh nói gì cơ?" Phùng Khinh Ca tức đến bật cười: "Tôi tạo cho anh cơ hội tốt như vậy mà, lão Mạnh anh trước giờ không tiếp xúc với phụ nữ, chuyện của người khác thì càng không quan tâm, đến chuyện của đồng chí Diệp lại chủ động như vậy, tôi còn không nhìn ra anh có ý gì sao?"