[Thập Niên 70] Mẹ Ruột Xinh Đẹp

Chương 9




"Tôi biết." Lưu Mỹ Vân gật đầu, do dự nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, con ngươi đen láy vừa mở ra, trong mắt tất cả đều là mong chờ, cô thận trọng nói: "Tôi chỉ nghĩ… sau này có thể đón em trai đến ở chung hay không, như vậy ba mẹ tôi cũng có thể thoải mái hơn một chút."

Lưu Mỹ Vân nói xong lời muốn nói, trong lòng ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.

Trong đoạn ngắn mà cô nhìn thấy khi xuyên đến đây, trên đường em trai của nguyên chủ đang đi theo ba mẹ đến nông trường, thì bị sốt cao, không được chữa trị kịp thời, cuối cùng bị sốt thành một kẻ ngốc.

Ba mẹ của nguyên chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng là vì cứu đứa con trai ngốc, mới bị tảng đá rơi xuống nông trường đè chết.

Người một nhà thê thảm như vậy, Lưu Mỹ Vân không thể nào thờ ơ, bởi vì bây giờ họ cũng là người nhà của cô.

Lưu Mỹ Vân ngẩng đầu, tỉ mỉ quan sát phản ứng của Lục Trường Chinh.

Thấy người đàn ông không nhíu mày, không tránh né, không từ chối ngay lập tức, chỉ dùng tay trái gõ nhẹ lên thạch cao trên cánh tay, vẻ mặt trầm tư.

Phản ứng như vậy đã được cộng điểm trong lòng của Lưu Mỹ Vân rồi.

Cưới một người vợ chứ không phải làm việc thiện, còn phải nuôi em trai thay người ta, yêu cầu này của cô nếu như ở hiện đại, chính là một người chỉ biết lo cho em trai, sẽ bị người ta đuổi theo mắng chửi.

Nếu như đàn ông đồng ý ngay lập tức, vậy chắc chắn là hoàn toàn không có đầu óc.

"Đón về chăm sóc không giải quyết được vấn đề căn bản, phải tách hộ khẩu của cậu bé ra, rồi nhập vào hộ khẩu dưới danh nghĩa của chúng ta, như vậy cô tùy quân, em trai cô sẽ có thể tiếp nhận giáo dục ở bộ đội."

Đây là đáp án của Lục Trường Chinh sau khi tự hỏi, nuôi thêm một đứa bé không có gánh nặng gì với anh cả, Lưu Mỹ Vân có thể đề xuất chuyện đón em trai đến ở chung để chăm sóc, thậm chí Lục Trường Chinh còn có chút tán thưởng cô, cảm thấy mặc dù cô gái này nhìn bề ngoài có vẻ mảnh mai yếu đuối, thế nhưng đầu óc rất thông minh, có chủ kiến, có lòng lương thiện, còn có lòng hiếu thảo.

Bất tri bất giác, Lục Trường Chinh nhìn Lưu Mỹ Vân, cảm thấy toàn thân cô từ trên xuống dưới chỗ nào cũng là ưu điểm.

Lưu Mỹ Vân nghe thấy câu trả lời của Lục Trường Chinh, không khỏi xem trọng người đàn ông này thêm mấy phần, cảm thấy anh có thể là người do ông trời sai tới để đặc biệt cứu vớt mình.

Mơ hồ xuyên đến thập niên sáu mươi, không có bàn tay vàng gì cả, có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tay trói gà không chặt, cô lại muốn tự lực cánh sinh. Nhưng hoàn cảnh của nguyên chủ quá khó khăn, kiếp trước cô đã phấn đấu cả một đời, sống lại một lần nữa, cô muốn thay đổi cách sống.

Lục Trường Chinh thấy cô một lúc lâu cũng không nói chuyện, cho là cô đang lo lắng điều gì đó, suy nghĩ một lúc anh lại bổ sung: "Cô yên tâm, tiền trợ cấp của tôi nuôi thêm hai người vẫn đủ."

Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Trường Chinh đã ý thức được là không đúng lắm.

Bọn họ còn đang xem mắt, quan hệ vẫn chưa xác định rõ ràng nữa mà, tại sao lại nói tới vấn đề sau khi cưới chứ.

Nhưng nói xong anh lại không thấy hối hận chút nào, trái lại trong lòng sinh ra một cảm giác chờ mong nào đó.

Ấn tượng đầu tiên mà Lưu Mỹ Vân mang đến cho anh quá tốt, cô đã xin xuất ngũ, nếu như lần này bọn họ không thể thành một đôi, sau này chắc chắn là trời Nam đất Bắc. Có lẽ trong cuộc đời của anh sẽ không bao giờ xuất hiện một đôi mắt xinh đẹp như vậy nữa.

Hơn nữa với tình hình trước mắt, nếu như anh kết hôn, bên phía nhà họ Tôn quả thật sẽ không còn lý do gì để nhúng tay vào chuyện của anh nữa.

Thân là quân nhân, trên chiến trường một khi phát hiện mục tiêu, thì quả quyết hướng về phía trước, lưỡng lự không kiên định sẽ chỉ bỏ lỡ cơ hội.