Lưu Mỹ Vân ngồi ở phòng bệnh ngây ngẩn một hồi, cũng không ngủ được, liền nằm trên giường cùng mấy người thân nhân của quân nhân khác nói chuyện.
Trước khi xuyên không đến đây, Lưu Mỹ Vân ở thành phố là một giám đốc kinh doanh của một công ty, cũng từng giành huy chương vàng doanh số bán hàng khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, giỏi nhất chính là chuyện giao tiếp với mọi người.
Những người thím kia, thấy cô là một cô gái nhỏ, không chỉ dáng vẻ xinh đẹp, miệng còn ngọt, dụ được khiến mọi người cao hứng, sau khi biết cô chưa có đối tượng, có hai vị thím liền nhiệt tình giới thiệu cho cô.
Cái gì Tiểu Trương làm việc ở viện hậu cầu, phóng viên Tiểu Lý, còn là con trai của bí thư thành ủy ở quê.
Lưu Mỹ Vân vừa cười vừa nói chuyện với bọn họ, và nói với bọn họ những lời hay ý đẹp, vừa từ chối những ý tốt của các thím này, lại không đến nổi đắc tội với người khác.
Lục Uyển Quân ở cửa thấy Lưu Mỹ Vân thông minh như vậy, trong lòng càng hài lòng.
Cháu của mình cái gì cũng tốt, nhưng là tính tình quá thẳng, nói chuyện dễ pham sai lầm, sau này nếu có thể thành đôi với cô gái này, trong lòng bà cũng yên tâm hơn một chút.
"Mỹ Vân", Lục Uyển Quân cười giải cứu Lưu Mỹ Vân khỏi những ánh mắt nóng bỏng của các bà thím.
"Dì Lục", Lưu Mỹ Vân thấy Lục Uyển Quân liền có chút kinh ngạc.
Coi như là coi mắt, cô cho là đoàn trưởng Phùng sẽ tự đi, không ngờ người đến lại là Lục Uyển Quân.
"Đoàn trưởng của cháu tạm thời có việc, dì đưa cháu đến phòng làm việc của dì một chút." Lục Uyển Quân đỡ cô, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa.
"Cảm ơn dì Lục."
Lưu Mỹ Vân khôn khéo cùng Lục Uyển Quân đi ra cửa phòng làm việc, cửa phòng kép hờ, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc quân trang đang ngồi bên trong.
"Hai đứa nói chuyện một chút, dì ở bên cạnh, có gì thì gọi." Lục Uyển Quân kéo cửa phòng làm việc bên cạnh, để cho cô yên tâm.
Lưu Mỹ Vân gật đầu một cái, hít một hơi thật sâu, tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chống nạng khập khễnh đi vào.
Lục Trường Chinh sáng sớm trong phòng có nghe được dì nhỏ ở ngoài nói chuyện với người khác, giọng nói kia vừa mềm vừa dịu dàng, nghe giống như có một lưỡi câu mắc ở trong lòng, chờ khi nhìn thấy người, trong ánh mắt của an thoáng qua một tia tươi đẹp, trong lòng lại không nhịn được dâng lên tiếng thì thầm.
Người vợ xinh đẹp như vậy, cuộc sống sau này của anh có thật sự yên tâm.
Không đúng, còn chưa kết hôn.
Lục Trường Chinh mơ hồ một lúc, lấy lại tinh thần, thấy cô gái kia chống nạng, muốn đi đến đỡ một cái, lại cảm thấy không thích hợp, cuối cùng chỉ dời cái ghế bên cạnh đến cạnh cô một chút, để cho cô đi ít đi hai bước.
"Chân cô sao thế?"
Lục Trường Chinh gặp cô gái liền ngại ngùng, chủ động bắt chyện, nhưng chủ yếu cũng thật tò mò, cô gái này cũng không nói người ta là chân bị thương.
"Vô tình bị ngã." Lưu Mỹ Vân vặn ngón tay, cẩn thận hỏi anh: "Còn cánh tay của anh?"
"Gãy xương" Lục Trường Chinh ngắn gọn nói.
Không phải cụt tay cụt chân liền tốt, trong lòng Lưu Mỹ Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu một cái, hai người ánh mắt chạm nhau, trong không khí tràn ngập sự lúng túng.
Chủ yếu Lục Trường Chinh cũng không quen với dáng vẻ nhẹ nhàng của những cô gái, bên người anh hoặc sẽ là những nữ quân nhân vác súng giết địch, hoặc chính là kiểu như con gái ngang ngược như con gái nhà Tôn gia, anh tiếp xúc nhiều nhất chính là các y tá trong bệnh viện, còn kiểu con gái dịu dàng như Lưu Mỹ Vân này, anh thật không biết cư xử như thế nào.
Lớn giọng một chút, sợ dọa cho người ta khóc.
Còn Lưu Mỹ Vân, cô lại không ngại ngùng.
Kiếp trước, cô ba mươi lăm tuổi vẫn chưa kết hôn, coi mắt vô số lần, không có hai mươi thì cũng mười tám.