Lưu Mỹ Vân không biết rằng tâm trí lúc này của Lục Trường Chinh đều dành hết vào vấn đề giáo dục sinh con, nuôi con, đối xử với con sau khi họ kết hôn.
Cô mua kẹo không phải để dỗ Lưu Bác Văn mà là mua cho Chu Tuệ Như.
Chu Tuệ Như thỉnh thoảng cảm thấy chóng mặt, Lưu Mỹ Vân đoán rằng đó là do thiếu dinh dưỡng dẫn đến tụt huyết áp. Lần này đến hợp tác xã cô không chỉ mua ngũ cốc tinh luyện và mì trắng cho gia đình, còn có đồ hộp và đường nâu. Hiện tại cũng không mua được thịt gà, bằng không cô còn muốn hầm gà cho cặp vợ chồng già để bồi bổ cơ thể. Dù sao thì căn nhà mái bằng nhỏ dựa vào nhà vệ sinh cũng không sợ mùi vị bay ra ngoài bị người báo cáo.
Trở lại trường học, Lục Trường Chinh thuận đường trả lại chiếc xe ba gác đã mượn, sau đó cùng Lưu Mỹ Vân đưa Lưu Bác Văn với mấy túi đồ lớn nhỏ mua từ chỗ hợp tác xã đi về nhà mái bằng.
Khi họ chuẩn bị về đến nhà, một nhóm trẻ em choai choai bất ngờ lao ra ngoài đường, chúng nhặt bùn trên mặt đất ném lên người Lưu Bác Văn đang được Lưu Mỹ Vân dắt.
"Thằng chó."
"Thằng chó mặc đồ mới! Nhanh cởi xuống cho tao!"
Một thằng nhóc mập ú cầm đầu nhìn phỏng chừng sáu bảy tuổi, nắm bùn ném đi vừa mạnh vừa chuẩn, chỉ huy một đám đầu củ cải chặn trước Lưu Bác Văn, bàn tay đen nhẻm chuẩn bị kéo người Lưu Bác Văn xuống.
“Dừng tay!” Lưu Mỹ Vân lạnh lùng quát lớn, che chở Lưu Bác Văn ở sau lưng, thằng nhỏ ôm lấy chân cô, cơ thể kịch liệt run rẩy.
Chiếc áo bông cô vừa mặc cho Lưu Bác Vân mới ấm lên lúc này trước ngực toàn là bùn đất bắn tung tóe, Lưu Mỹ Vân tức đến nỗi hận không thể ném tất những đứa trẻ nghịch ngợm này vào trong bùn đất để nướng bánh.
“Mày là con chó nào? Cả nhà họ đều là người xấu!”
Thằng nhóc mập ú người khỏe mạnh, mồm miệng linh hoạt, đôi mắt nhỏ trừng trừng nhìn Lưu Mỹ Vân, căm phẫn dâng trào giống hệt cái pháo ống nhỏ.
"Chị là chị nhóc này, mấy đứa bắt lại nó lần nữa chị đánh mấy đứa đến khi mông nở hoa!"
Nếu như Lưu Mỹ Vân trong tay có roi da, thật sự sẽ đánh từng đứa một trong đám trẻ nghịch ngợm răng còn chưa mọc đủ đã bắt đầu bắt nạt người, thậm chí còn có đứa còn đang sụt sịt mũi, trong tay toàn bùn đất còn dính thêm nước mũi.
"Chị là chị nó, thế chị cũng không phải người tốt!"
Thằng bé béo hai tay chống hông, hất cằm núc ních thịt lên, vênh váo đắc ý, vừa muốn ra lệnh ném bùn lên người người khác bỗng nhiên sau gáy bị nhấc bổng, hai chân rời khỏi đất cả người bất ngờ treo lơ lửng giữa không trung.
“Cậu là ranh con nhà nào?” Lục Trường Chinh chau mày một tay xách thằng nhóc mập ú.
Ngũ quan anh cứng rắn, khi không cười hiện rõ vẻ nghiêm túc, lại quanh năm lăn lộn trong quân đội, trên người tự nhiên mang theo một khí chất làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, mấy đứa trẻ nhìn thủ lĩnh của mình bị anh xách lên thì dọa sợ đều muốn bỏ chạy.
Lục Trường Chinh nhanh tay nhanh mắt, lại tiện tay giữ chặt một đứa chân ngắn chạy chậm.
“Mau cứu tao! Anh ta là tên khốn nạn!” Thằng mập trong không trung khua khắng không yên, vừa vươn tay cào vừa duỗi chân đá, nhưng vẫn không đủ để chạm đến Lục Trường Chinh, còn tự khiến mình tốn sức.
Lại nhìn đứa bé đang chảy nước mũi gầy gầy nhỏ bé bên cạnh, vừa đạp hai cái quần đã lỏng rồi, nửa tuột nửa không treo trên mông, gió lạnh vù vù thổi vào trong, sợ đến độ nó cũng không dám cử động chỉ biết oa oa khóc lớn.
“Nhóc mới là tên khốn nạn, lớn bắt nạt nhỏ thì thôi đi, còn cậy đông bắt nạt ít, một câu thằng chó là ai dạy nhóc?” Lưu Mỹ Vân đi đến véo má ú nu thịt của thằng mập, không khách khí dùng 3 phần lực.
“Nó chính là thằng chó! Mấy người cũng thế!” Thằng nhóc mập ú không chịu bỏ qua, quai hàm bị bóp đau nó cũng không khóc, chỉ là khi nhìn thấy đồng bọn bỏ rơi mình chạy hết đi trong lòng có hơi tức giận.