“Em đã lớn rồi, người trong nhà cũng luôn thúc giục em mau kết hôn.
Em thấy tiền lương của anh rất cao, đãi ngộ lại tốt, em không muốn cả đời ở nhà trồng trọt nên muốn gả cho anh.
Không tốt hay sao?”Sắc mặt người đàn ông ấy có chút lạnh lẽo, anh cảm thấy cô đang coi hôn nhân như một trò đùa, cũng có lẽ cô bé này còn quá trẻ, không biết trách nhiệm là cái gì: “Cô bé, tôi nhìn cô còn chưa tới 20 phải không? Trong khi tôi đã 30 rồi, còn có ba đứa nhỏ.
Nói nữa, hiện giờ tôi chỉ có duy nhất một mong muốn là nuôi ba đứa nhỏ của mình cho đến lúc trưởng thành, không có ý định kết hôn.
Nếu cô không muốn làm bảo mẫu, đợi chút nữa tôi lại nhờ thím Lý tìm giúp tôi một người khác.
Cô đi về trước đi.”Giang Uyển bị lời nói lạnh nhạt của anh làm tức điên lên, sau đó cô giận dữ xoay người đi rồi, trên đường trở về khuôn mặt đong đầy nước mắt.Khi người đàn ông ấy còn trẻ lại hung dữ như vậy, còn không muốn cưới cô.
Cô đã không màng tới sự rụt rè của con gái, chủ động mở lời như vậy… mà anh còn không muốn!Nhưng khi cô ngẫm lại năm mình 40 tuổi đó, thời điểm vừa gặp người đàn ông này, rõ ràng vết thương đầy người lại không nguyện ý nói ra một câu ủy khuất.
Một người phụ nữ cứng rắn đến đau lòng.Cũng là người đàn ông ấy đã dịu dàng an ủi cô, cuối cùng chẳng những đã chữa trị cho tâm linh bị thương tổn của cô, còn biến cô trở thành một người biết làm nũng, biết kêu khổ than mệt.Giang Uyển vừa nghĩ đến đó, cũng dần dần không còn thương tâm nữa.
Có phải ở kiếp trước, khi người đàn ông ấy bị lớp gai nhím đầy người cô đâm phải, anh cũng thương tâm như vậy hay không?Mà bên kia, Cố Trung Quốc đang thu dọn đồ đạc trong phòng ba đứa nhỏ, kỳ thật nhà ở rất sạch sẽ, anh làm như vậy chủ yếu để kiểm tra xem ba đứa nhỏ của mình có đủ quần áo giày dép hay không thôi.Mỗi tháng Cố Trung Quốc cho nhà em trai út 40 đồng, nếu không đủ có thể hỏi anh thêm, vốn dĩ anh muốn cho 80, chỉ là người một nhà em trai út đã tiết kiệm thành quen, không chịu nhận.Quần áo giày dép của ba đứa nhỏ đều sạch sẽ, đáng tiếc nơi nơi đều là mảnh vá, đế giày được khâu lại hết lần này tới lần khác.
Anh biết nhà em trai út sống quá tiết kiệm, nhưng lòng dạ rất tốt, luôn muốn tiết kiệm để sau này ba đứa nhỏ cưới vợ xây nhà lại dùng.Phỏng chừng đồ ăn ngày thường của bọn nhỏ ăn chỉ là chút khoai lang đỏ, lương thực phụ.
Cố Trung Quốc cười cười, anh đoán chắc rằng cô bé hồi nãy đang rất tức giận đây, có lẽ cô giận anh vì rõ ràng biết đứa nhỏ ăn không ngon mặc không tốt nhưng lại không muốn đón chúng tới bộ đội.Nhưng cô bé ấy đâu có biết, điều kiện sống trên bộ đội của anh còn gian khổ hơn nhiều, hơn nữa bản thân anh vừa không biết nấu cơm, lại chẳng biết làm quần áo.
Điều kiện trên bộ đội đâu có được tốt như thôn Lý Gia, bởi vậy nên anh không thể đưa ba đứa nhỏ đi theo cùng anh chịu khổ ở trên đảo được?………….Sau khi tỉnh táo lại Giang Uyển liền trở về thôn Đại Sơn, nhìn thấy có vài người đang ngồi nói chuyện trong sân.
Giang Uyển đến gần thì phát hiện hóa ra là gia đình chị cả đưa cậu em trai nhỏ trở lại thăm ba mẹ mình."Ồ Uyển Uyển về rồi à?" Chị cả Giang Hiểu vừa cùng mẹ nhặt rau vừa cười hỏi."Dạ vâng, em vừa đi dạo ở thôn bên cạnh về, chị cả, anh rể, Quả Đào và Thạch Đầu đâu rồi ạ?" Giang Uyển cười cười với anh chị cả, cô rất muốn nhìn thấy cháu gái nhỏ và em trai của mình.Anh rể chỉ vào trong phòng: "Đang ở bên trong chơi đùa đấy."Giang Uyển gật đầu một cái rồi đi vào trong phòng, chỉ thấy hai đứa nhỏ khoảng ba tuổi đang ngồi trên giường, mỗi người trên tay cầm mấy cái máy bay giấy, chơi đùa rất vui vẻ..