Cô đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp bị xóc đau hơn nữa.
Vậy mà lần này đoạn đường lại bằng phẳng hơn rất nhiều.
Nhưng khi xuống xe, người cô vẫn còn lâng lâng.
So với cái này, thuyền hải tặc ở công viên giải trí chỉ là trò trẻ con thôi.
“Có ổn không thế?”
Một lát sau, Khương Minh Trà gật đầu: “Ổn rồi.”
“Ừm.”
Cố Tứ Diễn nhìn cô một cái, xách giỏ tre đưa cho cô rồi bảo rằng: “Cô đi về trước đi.”
Khương Minh Trà: “???”
Không phải đã nói là đi về cùng nhau sao?
“Tôi đi xử lý chút việc.”
Được thôi.
Khương Minh Trà gật đầu: “Được, vậy lát nữa anh cầm giỏ tre về nhé.”
Bên trong vẫn còn con cá mà cô “bắt” được cơ mà.
“Cũng được, để một lát nữa tôi cầm về cho.”
Cố Tứ Diễn đợi cô đi xa, xách theo giỏ tre, bước vội về phía bờ sông kia.
Lúc này mọi người đều đang bận rộn chuyện đồng áng, trong thôn chẳng có ai.
Cố Tứ Diễn nhặt một cái cọc gỗ ở trên đừng, sau đó vót một lát cho đủ nhọn.
Đứng ở bờ sông chờ đợi một lát, anh căn chuẩn thời cơ, sau đó đột ngột cắm mạnh xuống sông.
Về đến nhà, thời gian còn sớm, Khương Minh Trà định nghỉ ngơi thêm một lát.
Vậy mà vừa nhắm mắt đã ngủ li bì.
Khi tỉnh giấc, cô loáng thoáng nghe được tiếng động ngoài sân.
Nhưng hình như mọi người cũng đang để ý làm việc nhẹ nhàng hơn một chút, cho nên dù bị đánh thức, cơ thể lại không cảm thấy khó chịu là bao, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng sung sướng.
Cô xuống giường, đi ra ngoài, thì ra mẹ Cố và mọi người trong nhà đều đã xong việc trở về nhà.
Trong sân, cha Cố ngồi ở một bên róc cá, Cố Tứ Dụ đang bổ củi, mẹ Cố thì đang nhặt rau xanh.
Nhìn thấy Khương Minh Trà ra ngoài, mẹ Cố cười nói: “Tỉnh rồi à, cháu mệt lắm chứ gì, đợi một lát nữa thôi là ăn cơm được rồi, hôm nay có cá ăn.”