Trong mắt tất cả mọi người, nhà họ Cố là gia đình ba đời bần nông nổi tiếng khắp vùng, ở thời phong kiến còn từng bị áp bức!
Cả gia đình ngoại trừ có ngoại hình đẹp đẽ, dáng người cao ráo sáng sủa, đúng là chẳng còn gì xuất sắc cả.
Phần mộ tổ tiên phù hộ độ trì, mới sinh được một tay lái máy kéo như Cố Tứ Diễn.
Nhưng có điều này mọi người không biết, bà nội của Cố Tứ Diễn trước kia còn là nha hoàn cho một nhà quý nhân nọ, nhưng người ta còn coi bà ấy như con cháu trong nhà kìa.
Trước khi bọn họ bỏ chạy qua Hồng Kông, đã trao hết những thứ đáng giá mà không thể mang đi được cho bà nội của Cố Tứ Diễn!
Trước tiền thù lao kiếm được cũng rất cao, bà Cố coi như cũng có chút tiền tích cóp.
Còn có chút vàng chút bạc mà hằng ngày quý nhân thưởng cho, bà Cố cũng đều chôn ở một nơi!
Cha Cố là anh cả “không có tiền đồ” nhất của nhà họ Cố, bà Cố chẳng thể nào nhìn nổi, vẫn luôn trợ cấp cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Vì thế tiền trong tay cha mẹ Cố nhiều lắm!
Trước đây, bọn họ cảm thấy số tiền này chẳng có tác dụng gì nên chỉ lôi ra để đếm, khiến bản thân sảng khoái vào lúc ban đêm, khi không có việc gì làm.
Nhưng bây giờ thì không giống như vậy nữa.
Minh Trà nấu ăn ngon quá đi thôi!
Cha Cố cứ tưởng tượng đến viễn cảnh sau này mình có thể ăn đồ ăn ngon mỗi ngày, khóe miệng chậm rãi cong lên.
“Chát…”
Mẹ Cố là người đưa ra chủ ý này nhưng lại giáng cho chồng một đòn, lườm ông: “Đúng là đồ thèm ăn, ông định ngày nào cũng để Minh Trà nấu cơm cho ông ăn chắc, ông nằm mơ đi!”
Nói xong, mẹ Cố xoay người đi ra ngoài với vẻ mặt khó chịu.
Cha Cố: “...”
Sau khi dọn dẹp xong, mọi người chuẩn bị ra ngoài làm việc.
Hiện giờ đang vào mùa cày xuân, các nam đồng chí chủ yếu cày đất, đào mương, đây là công việc rất nặng nhọc.
Nữ đồng chí thì được thoải mái hơn một chút, chỉ cần nhổ chỗ mạ trên bùn mà thôi.