Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 67: Tôi Phải Về Nhà




Xem cô lớn tuổi còn chưa tìm được đối tượng thì nên làm gì bây giờ.

Đến lúc đó cầu xin bà ta thì không dễ nói chuyện như vậy đâu!

Ngô Tiểu Anh không đi theo Đường Quyên rời đi, áy náy nhìn Lục Thanh Nghiên, nhỏ giọng giải thích:

"Đồng chí Lục, mẹ tôi không có ác ý gì đâu, bà ấy chỉ là làm mai mối quen, cô đừng trách bà ấy."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, cô có ấn tượng khá tốt đối với Ngô Tiểu Anh.

"Cô muốn tiến vào ngồi một lát không?"

Thấy Ngô Tiểu Anh không định rời đi, Lục Thanh Nghiên không thể thất lễ đóng cửa lại, thuận miệng hỏi.

"Cói"

Ngô Tiểu Anh vui vẻ gật đầu, cô ấy thực sự thích Lục Thanh Nghiên.

Khi Lục Thanh Nghiên mới đến đại đội, cô ấy và Trần Ni, Từ Ngọc Mai tránh sau cây nhìn lén Lục Thanh Nghiên, trong mắt đều là hâm mộ.

Ngô Tiểu Anh sống trong đội từ nhỏ, chưa từng đến huyện thành.

Trong lòng cô ấy, mọi người nên giống với người trong thôn, trông rất gầy, làn da vừa đen vừa vàng.

Mãi đến khi cô ấy gặp được Lục Thanh Nghiên...

Khác với mọi người trong đội, Lục Thanh Nghiên trắng đến lóa mắt.

Mỗi ngày cô đều mặc quần áo nhìn rất đẹp, trên người có loại khí chất không nói nên lời.

Cô ấy nhìn thấy Lục Thanh Nghiên nói chuyện với Lý Tố Hoa, trên gương mặt tinh xảo là nụ cười dịu dàng.

Ngô Tiểu Anh chưa từng gặp người nào đẹp như vậy, cho dù Trần Ni vẫn luôn nói xấu về Lục Thanh Nghiên, Ngô Tiểu Anh vẫn thích Lục Thanh Nghiên.

Sâu trong lòng Ngô Tiểu Anh ngoại trừ hâm mộ, cũng muốn học Lục Thanh Nghiên, có lẽ như vậy sau này có thể gả chồng.

Ngô Tiểu Anh cất bước đi về phía sườn núi nhỏ, sắp đến cửa thì thẹn thùng khiếp đảm.

Lục Thanh Nghiên mở cửa đi vào sân, Ngô Tiểu Anh chần chừ một lát cñndo đi vào. Mới tiến vào sân, Ngô Tiểu Anh bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn.

Trong sân cây tường vi bò đầy hàng rào.

Từng đóa hoa tường vi diễm lệ nở rộ, đón gió lắc lư, trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt.

Dưới hàng rào, hạt giống Lục Thanh Nghiên rắc đã sớm nảy mầm, mọc ra từng cây lá xanh tươi.

Trên cây đào đã kết đầy quả chín, quả đào vừa đỏ vừa to trông rất mê người.

Bên cây đào còn có một chiếc ghế đu, trên ghế đặt một quyển sách cô ấy không biết một chữ nào.

Rõ ràng nhà không khác nhà trong thôn lắm, vì sao Lục Thanh Nghiên sẽ làm ra khác biệt như vậy.

"Nếu cô muốn ăn, có thể hái."

Lục Thanh Nghiên quay đầu thấy Ngô Tiểu Anh đứng trong sân nhà cô, nhìn chằm chằm cây đào, cho rằng cô ấy muốn ăn đào.

Cây đào này là khi cô lấy ra đã kết không ít quả.

Trải qua một tháng trưởng thành cộng thêm dùng nước giếng tưới, quả đào vừa to vừa đỏ, thoạt nhìn ăn rất ngon.

"Tôi không phải là muốn ăn."

Ngô Tiểu Anh đỏ mặt, sợ Lục Thanh Nghiên hiểu lầm mình tham ăn.

Lục Thanh Nghiên tiến lên, vươn tay hái một quả đào cho Ngô Tiểu Anh.

Ngô Tiểu Anh sợ hãi nhận lấy, vẫn luôn nói lời cảm ơn.

"Co có muốn ngồi nghỉ một lát không?"

Lục Thanh Nghiên nhìn ra được Ngô Tiểu Anh lúng túng thẹn thùng, chủ động mở miệng.

Đôi tay của Ngô Tiểu Anh cầm quả đào, nghe Lục Thanh Nghiên dò hỏi thì lắc đầu, sau đó nhỏ giọng hỏi Lục Thanh Nghiên:

"Đồng... Đồng chí Lục, cô có muốn đến trong núi hái nấm không?"

Lục Thanh Nghiên nhìn Ngô Tiểu Anh, nghĩ một lát gật đầu: "Có!"

Ngô Tiểu Anh đã chuẩn bị tốt bị Lục Thanh Nghiên từ chối, vừa định nói không sao lại nghe thấy Lục Thanh Nghiên đồng ý, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

"Vậy tôi trở về lấy rổ, cô ở dưới chân núi đợi tôi." Ngô Tiểu Anh vui sướng chạy về nhà.

Lục Thanh Nghiên có thể đồng ý, Ngô Tiểu Anh rất vui.

Trần Ni nói Lục Thanh Nghiên rất kiêu ngạo, xem thường người nhà quê bọn họ, Ngô Tiểu Anh cảm thấy không phải.

Xem ra, cô ấy đã nói đồng chí Lục là người tốt mà!

Trên đường chạy về nhà Ngô Tiểu Anh gặp phải Trần Ni ở cạnh Từ Ngọc Mai.

Vừa thấy Ngô Tiểu Anh vội vàng chạy về nhà, Trần Ni nhanh chóng gọi cô ấy lại: "Tiểu Anh, cô vội vàng đi đâu thế?"

Gương mặt Ngô Tiểu Anh hơi đổi: "Không... Không đi đâu cả."

Cô ấy biết Trần Ni không thích Lục Thanh Nghiên, cho nên không dám nói thậ.

"Tôi phải về nhà."

Sau khi nói xong, Ngô Tiểu Anh lướt qua Trần Ni rời đi.

"Tiểu Anh hơi kỳ lạ."

Từ Ngọc Mai nhìn bóng dáng Ngô Tiểu Anh rời đi, cảm thấy rất kỳ lạ.

"Hừ, đi thôi."

Gương mặt Trần Ni âm trầm rời đi.