Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 421: Mấy Người Sắp Bị Bức Điên




Một người đi từ trong biệt thự ra, là người phụ nữ trung niên.

"Lập Quốc, ông trở về rồi? Đây là?"

Thôi Lam đi đến trước mặt Dương Lập Quốc, đánh giá Lục Thanh Nghiên.

"Đây là vợ của Cảnh Diên, lần này theo chúng tôi trở về."

Dương Lập Quốc giới thiệu đơn giản về Lục Thanh Nghiên, lại giới thiệu Thôi Lam cho Lục Thanh Nghiên:

"Đây là vợ tôi, cô có thể gọi là dì Thôi."

"Ông kết hôn ư?"

Lục Thanh Nghiên khiếp sợ lại phẫn nộ, diễn nhất định phải diễn đủ: "Sao ông có thể khiến mẹ chồng tôi thất vọng như vậy? Sao có thể khiến chồng tôi thất vọng như thế?"

Tươi cười trên mặt Thôi Lam lập tức cứng đờ.

Mới đầu bà ta còn cảm thấy đồng chí nữ này không giống người nhà quê, sao nói chuyện lại khác biệt như vậy?

Sắc mặt Dương Lập Quốc khó coi, nhìn về phía Dư Hiểu Du.

Ánh mắt Dư Hiểu Du cảnh cáo ông ta, lúc này Dương Lập Quốc mới lộ ra tươi cười.

"Thanh Nghiên, con hiểu lầm rồi, lúc trước cha xảy ra chuyện, là dì Thôi đã cứu cha, cho nên bọn cha mới ở bên nhau."

"Cho dù thế nào, ông bỏ vợ bỏ con đều là sự thật, đúng là quá đáng."

Lục Thanh Nghiên giận không kiểm chế nổi, không chút khách sáo phê bình Dương Lập Quốc.

Thôi Lam suýt nữa không nhịn được: "Tôi không phải..."

"Dì Thôi không phải cái gì?"

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Thôi Lam, vẫn giả vờ phẫn nộ.

Dư Hiểu Du lạnh lùng trừng Thôi Lam, Thôi Lam lập tức như chim bị bóp chặt cổ, không phát ra âm thanh.

"Chị dâu, chị đi đường đã mệt rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi."

Dư Hiểu Du tiến lên, cười ha ha nói với Lục Thanh Nghiên.

"Dì đã chuẩn bị phòng xong, để dì dẫn cháu đi."

Thôi Lam biết mình không thể phá hỏng chuyện, vội vàng nói. Ba người dẫn Lục Thanh Nghiên đi vào biệt thự, đẩy một căn phòng ngủ ở tầng một.

Phòng ngủ không tính là rộng, bên trong đầy đủ mọi thứ, được quét dọn sạch sẽ.

"Nơi nhỏ như vậy ư? Tôi ở kiểu gì?"

Tính tình đanh đá biểu lộ ra không sót gì, vẻ mặt Lục Thanh Nghiên không hài lòng.

Thôi Lam tức tới mức sắp nổi điên, nhìn về phía Dư Hiểu Du, ánh mắt dò hỏi cô ta xem nên làm gì bây giờ.

"Sao không thể ở được? Nhà của cô ở nông thôn có thể tốt như nơi này sao?"

Dương Lập Quốc nhận định Lục Thanh Nghiên đi vào địa bàn của mình thì dễ đo nắn, dù sao cũng phải xem sắc mặt mình.

"Tôi không ở được, tôi muốn về nhà."

Sau khi nói xong, Lục Thanh Nghiên muốn đi ra ngoài.

Dư Hiểu Du đau cả đầu, tiến lên kéo cô: "Chị dâu, đừng xúc động, chị nghỉ tạm ở nơi này trước có được không?"

"Các người nói tôi tới nơi này muốn gì được đó, tôi thấy các người chính là kẻ lừa đảo."

Lục Thanh Nghiên nhấn mạnh hai chữ lừa đảo, trái tim của ba người đều đập lỡ một nhịp.

"Bọn dì không phải."

Giọng nói của Thôi Lam hơi bén nhọn, vẻ mặt hoảng loạn.

Lục Thanh Nghiên nhìn qua, Dư Hiểu Du chắn tầm mắt của cô, cười đến vẻ mặt ôn hòa:

"Chị dâu, sao chị có thể nói như vậy chứ, quá tổn thương trái tim bọn em rồi."

"Tôi mặc kệ, tôi muốn đổi phòng, nơi này quá nhỏ."

Lục Thanh Nghiên hừ một tiếng, hoàn toàn không nói lý.

"Không..."

"Được, em bảo mẹ nuôi đổi cho chị, chị nghỉ ngơi trên sô pha, ăn ít trái cây trước đi."

Dư Hiểu Du kéo Lục Thanh Nghiên đi về phía sô pha.

Lục Thanh Nghiên rút tay mình ra, căn bản không có ý ngồi lên sô "Chị dâu, chị muốn đi đâu?"

Dư Hiểu Du ngăn Lục Thanh Nghiên lại, cười hỏi cô.

"Ra cửa đi dạo không được sao?"

Lục Thanh Nghiên cúi đầu nhìn Dư Hiểu Du, cô ta sợ cô rời khỏi tầm mắt bọn họ cỡ nào?

"Em đi cùng chị."

"Không cần, tôi đi dạo ngay bên cạnh thôi."

Sau khi nói xong, Lục Thanh Nghiên lướt qua Dư Hiểu Du đi ra ngoài.

"Chúng ta không cần theo dõi cô ta sao?"

Dương Lập Quốc đi tới bên cạnh Dư Hiểu Du, nhỏ giọng hỏi cô ta.

"Không cần, cô ta không làm ra được chuyện gì đâu."

Nếu nói ban đầu Dư Hiểu Du còn có chút phòng bị Lục Thanh Nghiên, trải qua biểu hiện của Lục Thanh Nghiên suốt đường đi, Dư Hiểu Du biết đây là "mỹ nhân bao cỏ".

Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi biệt thự, nhìn bốn phía khắp nơi đều là nhà cũ.

Nhà bên cạnh có một bà cụ ngồi ở cửa nhà, đang dán hộp diêm.

Lục Thanh Nghiên đi qua, dịu dàng chào hỏi: "Cháu chào bà."

Bà cụ ngẩng đầu, đôi mắt vẩn đục nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Cháu là?"

"Cháu là thân thích của hàng xóm nhà bà, cháu tên Lục Thanh Nghiên."

Lục Thanh Nghiên cười nói với bà cụ.