Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 413: Bà Ngoại, Bà Chắc Chắn Ông Ta Là Cha Cảnh Diên Sao




"Bà ngoại, bà chắc chắn ông ta là cha Cảnh Diên ạ?"

Không biết vì sao Lục Thanh Nghiên luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng không thể nói rõ không thích hợp chỗ nào.

"Đúng vậy, ông ta là cha của Cảnh Diên."

Lưu Tú Cần gật đầu chắc chắn, tuy bà ấy chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng nhận rõ được ông ta.

"Mấy năm nay ông ta béo hơn không ít, nhưng dáng vẻ không thay đổi, cháu xem có phải ông ta có mấy phần tương tự Cảnh Diên hay không?"

Lưu Tú Cần thở dài một hơi, nghĩ tới người đàn ông bên ngoài, trong lòng không nhịn được oán trách.

Là ông ta làm hại con gái mình chết, lại là ông ta làm hại cháu ngoại bà ấy từ nhỏ không cha, bà ấy rất tức giận.

"Đúng là có mấy phần tương tự."

Lục Thanh Nghiên trả lời, tuy cô không nhìn kỹ, nhưng không thể không thừa nhận đúng là có mấy phần tương tự.

Nhưng trong trăm triệu người luôn có mấy người tương tự như vậy, chỉ dựa vào điểm này đương nhiên không thể chắc chắn.

Lục Thanh Nghiên lắc đầu bật cười, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều.

Đều chắc chắn người đó là người kia, một người chưa từng gặp như cô hoài nghỉ cái gì?

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh có người gõ cửa phòng Lưu Tú Cần.

"Mẹ, làm phiền mẹ mở cửa, con là A Lực."

Giọng nói khẩn cầu của người đàn ông trung niên truyền đến.

A Lực là tên của cha Chu Cảnh Diên khi mất trí nhớ.

"Mẹ, mẹ đừng cáu kỉnh nữa, con rể A Lực của mẹ đã trở về, hiện giờ thân phận của người ta rất khó lường."

Chu Quang Hoa ở bên ngoài khuyên can Lưu Tú Cần, cảm thấy mẹ ông ta càng sống càng thụt lùi.

"Đúng vậy mẹ, mẹ mau mở cửa đi."

Hai chị em dâu Triệu Vĩnh Mai cũng ở bên ngoài kêu la. động.

Lục Thanh Nghiên im lặng ngồi bên bà ấy, không nói một lời.

"Mẹ, con biết mẹ đang trách con, mẹ mở cửa ra đi, nghe con giải thích."

Người đàn ông trung niên đau khổ cầu xin, như là có nỗi khổ rất lớn.

Một lúc sau, Lưu Tú Cần nhắm mắt lại khiến mình bình tĩnh hơn, sau đó chậm rãi mở mắt:

"Thanh Nghiên, cháu đi mở cửa đi, bà muốn nghe xem ông ta có thể nói gì."

Đợi nhiều năm như vậy, Lưu Tú Cần cũng muốn một lời giải thích, cũng muốn hỏi xem vì sao ông ta bỏ mặc vợ con.

Lục Thanh Nghiên đứng dậy, đi qua mở cửa phòng.

Ngoài cửa, người Chu gia và người đàn ông trung niên đứng cạnh nhau.

Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên mở cửa, vẻ mặt người Chu gia phức tạp kỳ lạ, nhanh chóng lùi về sau.

Người đàn ông trung niên nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, lộ ra tươi cười hiền từ: "Con là vợ của Cảnh Diên đúng không?"

Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười: "Ông đều chưa từng gặp tôi, vậy mà nhận ra tôi?"

Chẳng lẽ người Chu gia còn nhắc tới cô trước mặt ông ta?

Mặt trời mọc hướng tây à!

Vẻ mặt người đàn ông trung niên hơi cứng đờ, nghe ra được châm chọc trong lời nói của Lục Thanh Nghiên.

"Cha đã trở về biết rất nhiều chuyện, cho nên biết con là ai."

Ông ta cười càng thêm hòa ái, thoạt nhìn giống người có tính tình tốt.

"Ồ, biết rất nhiều chuyện ư?"

Tầm mắt của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía người thân của Chu gia, trong mắt là lạnh lẽo.

Người Chu gia hiểu rõ ý trong lời nói của Lục Thanh Nghiên, cười vô cùng xấu hổ, gần như không dám nhìn thằng vào mắt cô.

"Đúng vậy, con tránh ra trước, cha tâm sự với bà ngoại con trước, lát nữa chúng ta lại nói chuyện."

Người đàn ông trung niên nói xong, lướt qua Lục Thanh Nghiên đi vào Lưu Tú Cần bị động tác của ông ta dọa sợ, gương mặt lập tức âm trầm: "Dậy!"

"Mẹ, mấy năm nay con có nỗi khổ riêng, mẹ nghe con giải thích được không."

Người đàn ông trung niên tiến lên nắm lấy tay Lưu Tú Cần, lớn tiếng kêu oan.

"Nỗi khổ ư?"

Lưu Tú Cần không vì những lời này mà thái độ tốt hơn, vẫn lạnh mặt như cũ.

"Mẹ cũng biết năm đó con vì bị thương cho nên mất trí nhớ, sau đó người nọ lại phát hiện ra con, con bất đắc dĩ mới rời khỏi mẹ con Cảnh Diên."

"Mấy năm nay con vẫn luôn suy nghĩ biện pháp báo thù, cũng không dám trở về tìm mẹ con bọn họ, sợ bị đám người đó biết."

"Đợi báo thù xong, con lập tức trở về, đâu biết..."

Người đàn ông trung niên quỳ trên đất, nước mắt chảy từ khóe mắt ra.

Lục Thanh Nghiên đứng một bên, ánh mắt nhìn bóng dáng người đàn ông, lông mày nhíu chặt lại.