Cửa được mở ra, trong bóng đêm, thân hình thon dài cao lớn lẳng lặng đứng đó, đôi mắt thâm thúy vô ngần nhìn cô.
Anh dang hai tay ra, khóe miệng hơi nhếch lên: "Bà xã, anh về rồi."
"Chu Cảnh Diên!"
Lập tức nhào vào cái ôm của anh, độ ấm và mùi hương quen thuộc khiến cô chắc chắn mình không phải đang nằm mơ.
"Bà xã!"
Chu Cảnh Diên ôm chặt Lục Thanh Nghiên vào cửa, đóng cửa sân lại xong cuối cùng anh không nhịn được cúi đầu hôn lấy cô.
Trong hơi thở nóng rực của anh có chút vội vàng, giống như muốn cắn nuốt cô.
Cánh tay của Chu Cảnh Diên chậm rãi siết chặt, ôm Lục Thanh Nghiên vào lòng, cánh môi dán sát, nhấm nháp tốt đẹp thuộc về cô.
Lục Thanh Nghiên nỗ lực đáp lại, từ nụ hôn của anh cảm nhận được tưởng niệm thuộc về anh.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn dứt khoát bế cô lên.
"Anh đừng vội!"
Ôm lấy cổ anh, Lục Thanh Nghiên thẹn thùng trừng anh một cái.
Người này đúng là không biết xấu hổ, vừa về chỉ nghĩ tới chuyện này, quá gấp gáp.
"Bà xã, anh không đợi được, anh rất nhớ em."
Ánh mắt của Chu Cảnh Diên nóng rực, ánh mắt của anh suýt nữa khiến Lục Thanh Nghiên không dám nhìn thẳng.
"Em cũng nhớ anh, nhưng mà em có rất nhiều lời muốn hỏi anh."
Dựa vào trong lòng anh, Lục Thanh Nghiên nhìn anh.
Chu Cảnh Diên cố nén dục vọng bừng bừng phấn chấn, chỉ có thể ôm cô ngồi xuống, để cô ngồi lên hai chân mình.
"Bà xã, chúng ta nói ngắn gọn được không?"
Không thể chạm vào cô, Chu Cảnh Diên chỉ có thể ôm chặt Lục Thanh Nghiên, thưởng thức tay nhỏ mảnh khảnh của cô.
"Sao anh đã trở về? Có thể ở nhà bao lâu?"
Dưới ánh đèn ở nhà chính, Lục Thanh Nghiên thấy rõ dáng vẻ của anh, vô cùng đau lòng.
Cách cô rời đi đã một thời gian, anh lại trở nên đen hơn gầy hơn, không biết trong khoảng thời gian này anh trải qua những gì.
"Sáng mai đã phải rời đi, chỉ có thể ở lại một đêm."
Giọng nói của Chu Cảnh Diên trầm trọng, hai tay siết chặt, cảm nhận được cô ở trong lòng lúc này mới an tâm.
"Chỉ có thể ở một đêm ư?2"
"Ừm, lần này rời đi có khả năng phải rất lâu mới trở về."
Đôi mắt hẹp dài của Chu Cảnh Diên nhìn cô, trong giọng nói có chút áy náy.
"Là sắp đi làm chuyện rất quan trọng ư?"
Trong lòng Lục Thanh Nghiên thấp thỏm, có chút khó chịu.
"Ừm, bà xã, rất xin lỗi."
"Chu Cảnh Diên, giữa chúng ta đừng nói rất xin lỗi, đi làm chuyện anh nên làm, em sẽ ở nhà đợi anh."
Cô mỉm cười, giơ tay cẩn thận vuốt ve gương mặt càng thêm kiên nghị của anh.
"Nếu có thể, anh ước gì có thể dẫn theo em bên cạnh, không rời một bước."
Chu Cảnh Diên thở dài một hơi, đáng tiếc không có nếu.
"Như vậy anh nhất định sẽ chê phiền."
Lục Thanh Nghiên cười tủm tỉm nhìn anh, người này còn biết nói đùa nữa cơ.
"Sẽ không, nhìn cả đời anh đều không thấy phiền."
Câu trả lời của cô khiến anh hơi nóng nảy, cau mày giải thích.
Người anh tâm tâm niệm niệm nhiều năm cuối cùng cũng thành vợ anh, sao anh có thể thấy phiền?
"Được rồi, em biết rồi."
Thấy anh nghiêm túc, Lục Thanh Nghiên cười gật đầu: "Nếu sáng mai phải đi, vậy tối nay em dẫn anh đi gặp hai người."
"Gặp hai người ư? Là ai thế?"
"Đi theo em."
Lục Thanh Nghiên lấy ra một tay nải, nắm tay anh, hai vợ chồng rời khỏi nhà đi trong bóng đêm đi đến chuồng bò. Tuy trong lòng Chu Cảnh Diên có nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo vợ mình.
Càng đi anh càng kinh ngạc, không phải là vợ anh lại muốn làm chuyện xấu đấy chứ?
Hai người dừng trước chuồng bò.
"Bà xã, chúng ta tới chuồng bò làm gì?"
Nắm chặt tay cô, Chu Cảnh Diên nghi ngờ hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Giới thiệu hai người cho anh, có gì trở về em giải thích với anh."
Lục Thanh Nghiên cười thần bí, tiến lên mấy bước nhẹ nhàng gõ cửa chuồng bò.
"Aj vậy?"
Chuồng bò truyền đến giọng nói cảnh giác của Lục Chí Hòa.
"Bác trai, là cháu."
Lục Thanh Nghiên hạ giọng trả lời, rất nhanh bên trong truyền đến động tĩnh, có tia sáng hiện lên.
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên tối sầm lại, trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, chỉ có thể đợi về nhà hỏi vợ mình.
Xem ra trong mấy ngày anh không ở nhà, đại đội Thịnh Dương lại xảy ra một số việc.
Trước đây chuồng bò cũng có nhiều người ở, sau này sinh bệnh chết, vậy mà bây giờ lại có người vào ở, còn rất quen thuộc với vợ anh.
Lục Chí Hòa khoác một chiếc áo khoác rách nát, mở cửa chuồng bò.