Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 4: Phòng Đồ Cổ




Sữa bột cho người lớn và trẻ em cũng phải mười vạn vại.

Quần áo của người lớn và trẻ em trực tiếp mua hàng bán sỉ 5000 vạn, còn có vải dệt tốt kém mua 2 vạn.

Thịt đã giết sẵn gà vịt ngỗng 10 vạn con, thịt heo, thịt bò, thịt dê, thịt thỏ 25 vạn cân.

Mua trứng cũng không ít, trứng gà 5 vạn cân, trứng vịt 5 vạn cân, trứng ngỗng 2.5 cân, hột vịt muối và trứng vịt Bắc Thảo cũng không ít 5 vạn quả.

Chăn bông, chăn mỏng, thảm lông dày mỏng cũng mấy ngàn chiếc, áo khoác quân đội mua 1 vạn chiếc ở xưởng bán sỉ.

Đồ dùng hàng ngày như khăn lông, dầu gội, sữa tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng 5000 rương, băng vệ sinh cô thường dùng 5000 rương.

Một ít vật nhỏ thường dùng vào thập niên 60-70, ví dụ như nến, ca tráng men, bình nước, những thứ này cô không xem kỹ.

Thấy xem như đủ, Lục Thanh Nghiên đến khu đồ ăn chín, lúc này mới phát hiện mình đi mười mấy quốc gia mua sắm mấy trăm vạn suất đồ ăn chín, ngay cả bánh bao màn thầu bình thường nhất, mỗi thứ cũng phải mười vạn cái.

Cô mua đủ loại đồ ăn vặt, bánh mì, mì ăn liền, bún ốc, bánh kem, bánh quy, kem… nhiều đến mức không đếm xuể.

Còn có hạng mục quan trọng nhất là cô chuẩn bị dược phẩm, đủ loại thuốc tới tận trăm vạn hộp, mấy thứ này là cô dùng cổ phần ở mấy xưởng dược đổi được.



Cuối cùng Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười hài lòng.

Trở lại nhà gỗ, Lục Thanh Nghiên đến phòng đồ cổ.



Trong phòng đồ cổ bày mấy chục rương gỗ, chỗ này đều là mấy thế hệ Lục gia để lại cho hậu đại, có thỏi vàng tràn đầy mười mấy rương cũng có đồ sứ tranh chữ, châu báu trang sức.

Lục Thanh Nghiên đi tới một giá gỗ, tìm một lát lúc này mới cầm một quyển sách màu đen lật xem, tất cả đều là đại đoàn kết từ thập niên 60-70, đếm một lát khoảng 500 tệ.

Không biết tiền ông nội cất này có thể dùng ở niên đại trong giấc mơ kia hay không?

Khép sách lại Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi nhà gỗ, nhìn thoáng qua đồng ruộng phía xa.

Đồ trong không gian có thể dùng lực tinh thần thu hồi, nhưng mà lương thực tách vỏ cần máy tách vỏ, cũng may cô đã có chuẩn bị.

Từ lúc có không gian này, còn nằm mơ giấc mộng kỳ lạ kia, Lục Thanh Nghiên từ thiên kim hào môn nhàn nhã biến thành nông dân bận rộn, một khi lương thực trong đồng ruộng chín cô sẽ bắt đầu bận rộn.

May mà cô không thiếu ăn mặc, cũng không cần vội vàng gieo trồng như thế, nên thu nên trồng, xong rồi Lục Thanh Nghiên lại cảm thấy không gian như thiếu thứ gì đó.

Quá an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến cô cảm thấy cô đơn.



Nhíu mày, Lục Thanh Nghiên nhìn khu đất trống dưới chân núi.

Vốn không định mua vật sống tiến vào không gian, bởi vì sợ làm bẩn không gian, nhưng mọi thứ chuẩn bị xong, lại cảm thấy thiếu thứ này không thoải mái lắm.

Trong thẻ còn dư hai mươi vạn, cuối cùng Lục Thanh Nghiên vẫn quyết định mua ít con vật còn sống.

Ngày hôm sau Lục Thanh Nghiên đến một nông trường, lần lượt mua gà vịt ngỗng sống, lại mua một đôi cừu đực cái, heo cũng mua đực cái, trâu cũng mua đực cái, cuối cùng còn mau năm đôi thỏ.

Thịt đã giết sạch sẽ có nhiều trong không gian, mỗi loại đều trên 5 vạn cân, cho nên cô không mua nhiều sống, chỉ muốn náo nhiệt chút.

Để hết mấy con vật vào từng hàng rào chắn riêng, Lục Thanh Nghiên nhìn mấy con vật nhỏ này, không hiểu sao lại cảm thấy mới lạ.

Đợi gà vịt đại tiện ra bị không gian hấp thu, Lục Thanh Nghiên lại cảm thán không gian thật thần kỳ lần nữa, như vậy cô sẽ không ghét bỏ dơ bẩn.

Sắp xếp vật còn sống xong, còn thừa mười mấy vạn Lục Thanh Nghiên mua cá tôm cua sống mà mình thích để vào sông, nhìn cá tôm bơi qua bơi lại, lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên cảm thấy có thành tựu.

Lục Thanh Nghiên không xu dính túi rồi lại gia tài hàng tỉ rửa mặt ở không gian xong, thay váy ngủ nằm trên giường, cô không buồn ngủ cầm sách chưa đọc xong ở đầu giường lên nghiêm túc đọc.

Mấy năm trước tổ tiên Lục gia nhận được không gian xong lấy y thuật làm giàu, còn Lục gia hiện giờ cũng là dựa vào y thuật nổi danh.