Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 390: Tôi Có Thể Đi Xuống Nói Chuyện Không




Bởi vì đã lâu không có người ở, trong phòng phủ kín tro bụi, cô vừa mới tiến vào lập tức bị tro bụi làm sặc.

Nhìn đơn giản xung quanh, giếng nước trong sân còn có thể dùng, cả căn nhà cũng không tệ lắm, nếu cô không có không gian, cũng có thể sống rất tốt ở nơi này.

Hai ngày này tạm thời cần ở đây, tuy cô cũng không cần, nhưng vẫn quét dọn nhà một lát, sạch sẽ nhìn thoải mái hơn nhiều.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, Lục Thanh Nghiên tiến vào không gian rửa mặt ăn cơm.

Khi ra khỏi không gian, Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi phòng, buộc dải lụa đỏ lên một cái cây ở ngoài sân, chỉ đợi người mà ông nội nói tới.

Không có việc gì làm nên cô tới mật thất mà ông nội nói.

Lục Thanh Nghiên đi về phía phòng ngủ chính, vòng qua giường lớn, vách tường phía sau giường có khe lõm không dễ bị người ta phát hiện.

Cô nhẹ nhàng ấn vào khe lõm, vách tưởng mở ra một thông đạo.

Lục Thanh Nghiên lấy đèn pin ra, đi xuống thông đạo.

Mật thất rất rộng, khoảng chừng bảy tám chục mét vuông, bốn phía bày rất nhiều giá.

Trên giá bày đầy hộp, cô tiện tay mở ra xem, lại là nhân sâm trăm năm.

Lại mở một hộp khác, là linh chi trân quý.

"Đầu tặng cho cháu ư?"

Nhìn mấy chục hộp, cô lẩm bẩm nói.

Ông nội nói tất cả đồ trong mật thất đều là quà gặp mặt ông ấy tặng cho cô, món quà này quá quý giá rồi!

Tuy cô không thiếu, trong không gian thậm chí còn tốt hơn, nhưng một trưởng bối mới nhận không lâu có thể đối xử với cô như vậy, nói không cảm động là giả.

Cho hết hộp vào không gian, tầm mắt của Lục Thanh Nghiên không nhịn được nhìn góc nào đó, chỗ đó có năm rương gỗ.

"Không phải là vẫn còn đấy chứ?"

Nói nhỏ một câu, cô cất bước tiến lên mở một cái rương, bên trong có mười mấy tranh chữ. Lại mở một rương ra, đều là gốm đời Đường quý báu còn hiếm có.

Rương thứ ba, tất cả đều là sứ Thanh Hoa.

Rương thứ tư, là một rương thỏi vàng.

Rương thứ năm cũng là thỏi vàng, nhưng mà trên thỏi vàng còn có một cái hộp, vậy mà mở ra đều là kim cương trân quý, chừng trăm viên.

Ôi má ơi!

Chỉ năm cái rương là có thể khiến Lục Thanh Nghiên nhìn ra được mức độ phú quý của Lục gia.

Đổi thành trước đây, phú quý của Lục gia thực sự khó lòng giải thích.

Nghe ông nội nói, Lục gia còn quyên góp không ít, lúc này mới khiến Lục gia tránh đi một kiếp.

Quyên đi nhiều như vậy, mà vẫn còn nhiều như thế?

Hơn nữa căn nhà nhỏ này giấu đồ còn là chín trâu mất một sợi lông của Lục gia.

Được rồi, Lục chục tỷ tuyệt đối không thừa nhận mình bị khiếp sợ.

Lấy hết đồ trong mật đạo xong, Lục Thanh Nghiên trở lại không gian, cho mình thời gian tiêu hóa.

Ông nội cũng quá hào phóng rồi, hào phóng đến mức khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

Tới chạng vạng, Lục Thanh Nghiên ngồi ở trong sân an tĩnh chờ đợi.

Cô không biết người kia có thấy dải lụa màu đỏ mình treo hay không, nhưng cho dù thế nào cũng nên đợi một lát.

Nếu ngày mai còn chưa tới, vậy thì cô sẽ hành động một mình.

Lúc này ở góc tường đột nhiên truyền đến động tĩnh, Lục Thanh Nghiên ngồi thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía góc tường.

Không phải lại là một Vương Kiến Binh khác đấy chứ?

Đứng dậy, trong tay Lục Thanh Nghiên là một cây gậy gỗ tiện tay nhặt ở góc sân, đi về phía góc tường.

Một bóng dáng cao lớn trèo lên tường sân, vừa định xuống dưới vừa vặn đối diện với tầm mắt lạnh nhạt của Lục Thanh Nghiên.

"Chuyện đó... Là cô treo vải đỏ à?"

Nằm trên tường sân là một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng 21-22 tuổi, diện mạo tuấn dật, bị người ta bắt được vừa vặn biểu cảm vô cùng xấu hổ.

"Anh là?" Lục Thanh Nghiên cẩn thận đánh giá người đàn ông trên vách tường, mở miệng dò hỏi.

"Khụ, tôi có thể xuống nói chuyện trước không?"

Người đàn ông trẻ tuổi mất tự nhiên ho khan một tiếng, hạ giọng sợ bị người ta phát hiện.

Lục Thanh Nghiên nhường ra một bước, người đàn ông lộ ra tươi cười cảm tạ với cô, lưu loát xoay người nhảy xuống tường.

"Tôi tên là Lục Thanh Thần, không phải là Thần trong tảo thần, là Thần trong thần thì, cô là?"

Có lẽ là thường xuyên bị hiểu lầm tên chữ của mình, Lục Thanh Thần còn đặc biệt giải thích.

"Tôi tên là Lục Thanh Nghiên."

Lục Thanh Nghiên nói ra tên mình, lẳng lặng nhìn về phía Lục Thanh Thần.

Cẩn thận nhìn Lục Thanh Thần trước mặt, có ba bốn phần tương tự hai em họ của mình.