Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 387: Đồng Chí, Đây Là Con Nhà Bà Sao




Dường như nhìn ra Lục Thanh Nghiên cũng không hài lòng với cảnh tượng như vậy, Trương Thải Vân vội nói:

"Cô không biết đâu, những người này không chú ý quá nhiều, rất bẩn."

Hoàn cảnh không tốt lắm, Lục Thanh Nghiên cố gắng xem nhẹ, cũng khiến cô hạ quyết tâm lần sau cần mua vé sớm một chút.

Lục Thanh Nghiên không đáp lại cô ta, Trương Thải Vân cũng lười nói nữa.

Khi xe sắp xuất phát, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai đứa bé gầy yếu lên xe.

Người phụ nữ mặc quần áo sẫm màu, tuy cũ nát một chút nhưng rất sạch sẽ.

Hai đứa bé bà ấy dẫn theo khoảng bảy tám tuổi, quần áo cũ nát, cả người không có hai lạng thịt, hình thành đối lập với bà ấy.

Người phụ nữ và đứa bé lên xe, khiến không ít người nhìn qua.

Khi ba người ngồi đối diện Lục Thanh Nghiên, lập tức khiến Trương Thải Vân ngồi bên cạnh bất mãn.

"Đồng chí, đây là con nhà bà sao?"

Trương Thải Vân vừa thấy hai đứa bé ăn mặc cũ nát, thoạt nhìn dơ bẩn thì lập tức cau mày.

Bạch Hoa dẫn hai đứa bé ngồi xuống, chưa kịp đáp lại Trương Thải Vân.

"Đồng chí, bà ăn mặc sạch sẽ như vậy, sao không ăn mặc cho con mình chỉn chu một chút? Bà làm mẹ kiểu gì thế?"

Trương Thải Vân đánh giá Bạch Hoa và hai đứa nhỏ xong, lạnh giọng nói.

Lục Thanh Nghiên nâng mắt nhìn về phía Bạch Hoa và đứa bé, cô không nói chuyện, nhìn thẳng đôi mắt khiếp đảm còn hồn nhiên của hai đứa bé.

"Tôi không phải mẹ của đứa bé."

Bạch Hoa hơi xấu hổ, gương mặt cố gượng cười, nhìn ra được ghét bỏ và bất mãn của Trương Thải Vân.

"Không phải mẹ của đứa bé ư?"

Giọng nói của Trương Thải Vân đột nhiên bén nhọn hơn: "Chẳng lẽ bà lừa bán hai đứa bé?"

Lần trước Trương Thải Vân gặp đám buôn bán trẻ em một lần, cũng tạo thành bóng ma cho cô ta, nhìn thấy Bạch Hoa và đứa bé lập tức liên tưởng tới chuyện này.

"Không, tôi không phải."

Bốn phía không ít người nhìn qua với vẻ không tốt, chuyện này khiến Bạch Hoa càng thêm xấu hổ.

"Chẳng lẽ thực sự là người buôn người?"

"Có cần gọi nhân viên hay không?"

Người xung quanh đều nhìn về phía Bạch Hoa, trong mắt là hoài nghỉ.

"Tôi không phải, tôi thực sự không phải người buôn người."

Bạch Hoa vội vàng giải thích với bốn phía, nhưng dường như không ai tin bà ấy.

Dù sao bà ấy và đứa bé ăn mặc quá khác biệt, mình thì mặc sạch sẽ, hai đứa nhỏ thì dơ bẩn.

"Để đứa bé giải thích đi."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Bạch Hoa, cô thực sự tin lời Bạch Hoa nói.

"Chúng cháu không phải đứa bé dì Bạch lừa bán."

Dường như đứa bé rất sợ, ngồi co rút trên ghế.

Nghe thấy mấy người này chỉ trích Bạch Hoa, bé trai nắm tay em gái, dùng hết sức lực trả lời.

"Dì Bạch là người tốt."

Giọng nói non nớt của cô bé vang lên, trên gương mặt gầy yếu là đôi mắt rất to, sợ hãi nhìn bốn phía.

Đôi mắt của Bạch Hoa đỏ bừng: "Đại Bảo, Đại Nha."

"Dì Bạch đừng đau lòng, đều là chúng cháu không tốt."

Đại Bảo và Đại Nha biết vì mình mà khiến Bạch Hoa đau lòng, vô cùng tự trách.

Hai anh em bọn họ lưu lạc đã lâu, sớm đã không nhớ rõ cha mẹ là ai.

Là Bạch Hoa trên đường về tỉnh thành nhặt được bọn họ, nói là muốn dẫn bọn họ về tỉnh thành, còn nói trong nhà bà ấy có rất nhiều anh trai chị gái.

"Tôi không phải là người xấu, tôi là viện trưởng của cô nhi viện An Gia Bạch Hoa lấy giấy chứng nhận trong túi xách ra, đưa cho mọi người xem.

Người biết chữ nhìn lập tức câm miệng, không nói gì nữa.

Trương Thải Vân vô cùng xấu hổ, ngồi xuống vị trí của mình câm miệng lại.

"Bà là viện trưởng của cô nhỉ viện ư?"

Trong mắt Lục Thanh Nghiên hiện lên gì đó, mỉm cười dò hỏi Bạch Hoa.

Bạch Hoa gật đầu, đặt giấy chứng nhận của mình vào túi xách: "Đúng vậy."

"Mạo muội hỏi một chút, cô nhi viện có nhiều đứa bé không?"

Tầm mắt của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Đại Bảo và Đại Nha, hai đứa bé sợ hãi nhìn Lục Thanh Nghiên, nỗ lực cười với cô.

Cô cười dịu dàng đáp lại hai đứa nhỏ, khiến hai đứa nhỏ lập tức xấu hổ đỏ mặt.

"Nhiều, rất nhiều."

Bạch Hoa thở dài lắc đầu, không biết nghĩ tới gì đó vẻ mặt phức tạp, lộ ra khổ sở và ưu thương.

"Những đứa bé này rất đáng thương, phần lớn đứa bé đều là bị người nhà vứt bỏ."

Bạch Hoa không biết vì sao hôm nay mình nói nhiều như vậy.

Có lẽ là vì Lục Thanh Nghiên lộ ra dịu dàng khiến bà ấy có dục vọng muốn nói hết.