Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 382: Xem Ra Quả Nhiên Là Có Quỷ!




Đôi mắt của Tống Kỳ không ngừng đảo loạn: "Vừa rồi tôi có chút không thoải mái, nên tới bên này tìm nhà vệ sinh."

"Vậy sao? Bên chuồng bò không có nhà vệ sinh, đồng chí Tống tìm nhầm chỗ rồi."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, thấy rõ được khác thường trong mắt Tống Kỳ.

Xem ra quả nhiên là có quỷ!

"Tôi thực sự tìm lầm rồi."

Tống Kỳ cười vô cùng ôn hòa, nhìn như rất vô hại.

"Vậy tôi không quấy rầy đồng chí Tống nữa, tôi còn phải lên núi hái thuốc."

"Được, tôi cũng nên đi làm việc, bác sĩ Lục lên núi cẩn thận một chút."

Tống Kỳ nói xong thì gật đầu với Lục Thanh Nghiên, nhanh chóng rời đi.

Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ rời đi, giơ tay vuốt cằm suy nghĩ.

Cô chưa bao giờ xem nhẹ một người như vậy, nếu không phải hôm nay gặp được Tống Kỳ này, e rằng cô đều quên sự tồn tại của anh ta.

Đúng là một người dễ khiến người ta quên đi!

Có phải người như vậy, làm chuyện gì cũng tiện hơn hay không?

Cô nên đi hỏi ông và bác xem có quen người tên Tống Kỳ này hay không, xem anh ta là vô tình tới nơi này, hay là cố ý tới nơi này.

Suy nghĩ xong, Lục Thanh Nghiên đi nhanh về phía chuồng bò.

Trong chuồng bò, Lục Chí Hòa đang rửa sạch phân dê phân bò, Lục Vân Chương thì đang cho dê ăn cỏ.

Lục Thanh Nghiên chậm rãi đến gần, hai người nâng mắt nhìn về phía cô, dùng ánh mắt ra hiệu với cô.

"Ông nội, bác trai, gần đây không có ai, hai người không cần lo lắng."

Lục Thanh Nghiên đến gần hai người, biết bọn họ lo lắng cô bị người ta phát hiện.

"Cẩn thận vẫn tốt hơn."

Lục Vân Chương lại nhìn bốn phía lần nữa, cần phải chắc chắn an toàn. Bọn họ xảy ra chuyện thì thôi, tuyệt đối không thể để Lục Thanh Nghiên xảy ra chuyện theo.

"Ông nội, đi vào nói chuyện trước ạ."

"Được"

Ba người đi vào phòng, Lục Thanh Nghiên đánh giá căn phòng, ban ngày nhìn còn đơn sơ hơn buổi tối.

"Đây là thuốc cháu sắc cho ông, còn có đồ ăn nữa, hai người mau cất đi ạ."

Lục Thanh Nghiên đặt sọt xuống, lấy đồ bên trong ra, lương thực chăn gì đó cô đều chuẩn bị đủ cả.

Tuy không có tình cảm sâu đậm với hai người, nhưng mà người ngoài cô đều trợ giúp nhiều như vậy, đừng nói là hai người thân có quan hệ huyết thống với cô.

Quan tâm của hai người cô có thể nhìn ra không phải giả dối, dựa vào chuyện này cô cũng nên chiếu cố nhiều một chút.

"Vất vả cho cháu rồi."

Tất cả những lời Lục Vân Chương muốn nói, chỉ hóa thành một câu này.

Lục Chí Hòa đi sang một bên, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng không cho nước mắt chảy ra.

Có thể gặp được người thân khi gặp nạn, còn được toàn tâm đối đãi, chuyện này khiến hai cha con Lục Vân Chương vô cùng cảm động.

"Cho bọn ông mấy thứ này, nhà cháu còn không?"

Lục Vân Chương nhìn đống đồ trên mặt đất, lo lắng Lục Thanh Nghiên chuyển hết đồ còn sót lại trong nhà cho bọn họ.

"Ông nội, không cần lo lắng cho cháu đâu ạ, trong nhà cháu vẫn còn."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười nói, lúc này Lục Vân Chương mới yên tâm.

"Ông à, ông uống thuốc trước đi."

Lục Thanh Nghiên lấy một cái bát, đổ thuốc vào trong bát đưa cho Lục Vân Chương.

Thuốc này là tối hôm qua cô sắc trước khi ngủ, bên trong thêm một ít dược liệu bổ dưỡng, sau khi sắc xong thì đựng vào bình nước.

"Được, ông uống."

Lục Vân Chương gật đầu nhận lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch. "Ông nội, chỗ cháu còn có kẹo, ông có muốn ăn một cái không?"

Lục Thanh Nghiên lấy kẹo sữa trong túi ra.

Lục Vân Chương cười vô cùng hòa ái: "Ông không phải là đứa bé, đâu cần uống thuốc xong là ăn kẹo?"

Tuy nói như vậy, ông ấy vẫn cầm lấy kẹo sữa trong tay Lục Thanh Nghiên, xé túi cho vào trong miệng.

"Ông à, ông và bác trai có quen thanh niên trí thức tên Tống Kỳ vừa tới không ạ?"

Nhớ tới chuyện chính, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu dò hỏi Lục Vân Chương và Lục Chí Hòa.

Hai người cùng nhìn về phía cô, nghĩ một lát cuối cùng lắc đầu.

"Sao lại đột nhiên nhắc tới một thanh niên trí thức?"

Lục Chí Hòa nghi ngờ hỏi Lục Thanh Nghiên, Lục Vân Chương ở bên cạnh thì suy nghĩ gì đó.

"Khi cháu vừa mới tới, phát hiện anh ta lén lút rời khỏi bên chuồng bò."

"Có phải cậu ta trông rất bình thường, rất dễ bị người ta xem nhẹ hay không?"

Lục Vân Chương nhỏ giọng dò hỏi, nghĩ tới bóng dáng mà mình mới thấy.

"Vâng, là anh ta, ông từng gặp anh ta rồi ạ?"

"Đúng vậy, vừa rồi cậu ta trốn phía sau cây nhìn chằm ông và bác trai cháu."

Lục Vân Chương sớm đã phát hiện, chẳng qua không biết người này có phải Tống Kỳ mà Lục Thanh Nghiên nói hay không.