Lục Chí Hòa không có biện pháp chỉ có thể đi theo Lục Thanh Nghiên về nhà cô.
"Ở bên ngoài cháu coi như không quen bác và ông, an toàn của cháu đứng đầu."
Trên đường đi, Lục Chí Hòa dịu dàng dặn dò.
Đã lâu rồi không được người thân quan tâm biểu cảm của Lục Thanh Nghiên hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra tươi cười ngọt ngào.
"Bác trai, cháu biết rồi ạ."
Khi nói chuyện, hai người đã đến nhà Lục Thanh Nghiên.
"Xem ra cháu sống rất tốt, bác và ông cũng có thể an tâm hơn chút."
Lục Chí Hòa nâng mắt nhìn căn nhà, đánh giá căn nhà sạch sẽ còn không tồi tàn lại lộ ra mỉm cười.
"Ông và bác không cần lo lắng cho cháu, cháu sống một mình rất tốt."
"Sau này có chuyện gì... Haizz, hiện giờ bác và ông đều không thể giúp được cháu."
Lục Chí Hòa thở dài một hơi, nếu đổi thành trước đây bọn họ gặp được Lục Thanh Nghiên, chắc chắn sẽ tìm đồ tốt trong nhà đưa cho cô.
"Bác trai, bác vào uống chén nước đi ạ."
Lục Thanh Nghiên nhìn ra được Lục Chí Hòa đau lòng, vội rời mắt đi.
Nếu ông nội biết còn có người thân ở bên này, còn sống như vậy sẽ đau lòng cỡ nào.
Tuy cô không tính là lần đầu tiên gặp mặt đã có tình cảm gì đó đối với bọn họ, nhưng hai người đối xử với cô thực sự không tệ.
Cho dù không có cơ sở tình cảm, dựa vào quan hệ huyết thống cô cũng nên chăm sóc bọn họ, du sao cô không thiếu thứ gì.
"Không được, ông nội cháu không khỏe, bác phải nhanh chóng trở về chăm sóc ông cháu."
"Vậy bác đợi một lát."
Lục Thanh Nghiên bước vào trong phòng, lấy ít thuốc tây ra đưa cho Lục Chí Hòa.
Lục Chí Hòa nhận lấy thuốc, vẻ mặt cảm khái: "Cảm ơn cháu Thanh Nghiên, nếu không có cháu, không biết ông nội cháu sẽ thế nào." hội bốc thuốc cho Lục Vân Chương đều không có, chỉ có thể dựa vào người thân gặp mặt lần đầu tiên, nói ra đúng là xấu hổ.
"Bác trai đừng lo lắng, chỗ cháu còn có ít bánh bao, bác mang về ăn cùng ông đi ạ."
Lục Thanh Nghiên đưa một túi giấy cho Lục Chí Hòa.
Lục Chí Hòa xua tay không muốn nhận, ngay sau đó bụng lại truyền đến âm thanh xấu hổ.
"Bác trai, bác nhận lấy đi ạ."
"Bác... Cảm ơn."
Đôi mắt của Lục Chí Hòa hơi ướt át, cuối cùng nhận lấy túi giấy.
Lục Thanh Nghiên không thể hình dung ra tâm trạng của mình, có chút khó chịu, có chút bi thương, đủ loại cảm xúc phức tạp.
"Thanh Nghiên, đây là ông bảo bác giao cho cháu, hiện giờ chỉ có thể cho cháu thứ này."
Lục Chí Hòa lấy một túi kim châm cứu trong túi ra, đưa cho Lục Thanh Nghiên.
"Bác trai?"
Lục Thanh Nghiên nghỉ ngờ nhìn qua.
Lục Chí Hòa mỉm cười nhìn về phía cô, gương mặt dịu dàng:
"Đây là kim châm cứu Lục gia chúng ta truyền thừa xuống, ông cháu vất vả cất giấu không bị người ta phát hiện ra, tiểu bối trong nhà không có một người có thiên phú đối với y thuật, thứ này nên thuộc về cháu."
Lục Chí Hòa rời đi xong, Lục Thanh Nghiên lập tức tiến vào không gian.
Đặt túi kim châm cứu vào trong ngăn kéo nhà gỗ một cách trân trọng, bên cạnh là vòng cổ Chu Cảnh Diên tặng cho cô.
Cô giơ tay cầm lấy vòng cổ, Tiểu Thất phát ra tia sáng đáp lại.
"Chủ nhân, Tiểu Thất rất nhớ cô."
Tiểu Thất làm nũng, Lục Thanh Nghiên không để ý tới nó, vẫn nhìn vòng cổ này.
Từ miệng Lục Vân Chương, Lục Thanh Nghiên biết được mình chân chính đến từ nơi này, nhưng vì sao lúc trước cụ lại đến thời không khác?
Có phải chuyện này có bí mật gì hay không?
Hay là nói có liên quan tới vòng cổ này? Lục gia chịu thương tổn có phải vì liên quan tới chuyện này hay không?
Càng nghĩ càng đau đầu, cô dứt khoát để vòng cổ vào ngăn kéo, không để ý tới Tiểu Thất đang lải nhải.
Cả đêm không nghỉ ngơi tốt, ngày hôm sau Lục Thanh Nghiên còn bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
Không kiên nhẫn đứng dậy, gương mặt cô âm trầm đi ra mở cửa.
Hàn Ngọc Thành đỡ Lâm Tuyết đứng ở cửa: "Bác sĩ Lục, làm phiền cô khám giúp đồng chí Lâm."
Lục Thanh Nghiên nâng mắt nhìn về phía hai người, nếu cô nhớ không nhầm, thanh niên trí thức tên Hàn Ngọc Thành này là đối tượng của Tề Huệ Lan, sao lại thân mật với Lâm Tuyết như thế?
"Bác sĩ Lục, làm phiền cô khám giúp tôi."
Nhìn ra được nghỉ ngờ trong mắt Lục Thanh Nghiên, Lâm Tuyết không có ý buông Hàn Ngọc Thành ra.
"Không thoải mái chỗ nào?"