Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 377: Kẻ Thù Bí Mật Của Lục Gia




Lục Thanh Nghiên nghỉ ngờ hỏi hai người.

Hai người cùng lắc đầu, Lục Chí Hòa tiếp tục mở miệng:

"Lục gia luôn hiền lành, vẫn luôn hành nghề y cứu người, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện xấu gì, cũng không có kẻ thù, không biết rốt cuộc là ai nhằm vào chúng ta."

Người ở chỗ tối là hai ba năm nay bắt đầu nhằm vào bọn họ, giống như là muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.

Cho tới bây giờ bọn họ vẫn không biết, rốt cuộc là ai hận bọn họ như vậy.

"Ông và bác trai ở đây cũng tốt, nhỡ đâu có việc gì cháu cũng có thể chăm sóc hai người."

Có thể gặp được người thân ở thế giới này, chuyện này khiến Lục Thanh Nghiên rất bất ngờ.

"Còn có thể gặp được cháu, bọn ông thực sự rất vui."

Lục Vân Chương cảm khái: "Nếu mấy chú bác anh em của cháu biết, bọn họ nhất định sẽ rất vui vẻ."

Vẻ mặt Lục Chí Hòa phức tạp, không nói một câu, chỉ im lặng thở dài.

"Cháu nói cho ông nghe, cháu sống ở đây thế nào? Có vui vẻ không?"

Tuy Lục Thanh Nghiên không phải cháu gái ruột của ông ấy, nhưng Lục Vân Chương nhận cô xong, đã coi cô như cháu gái ruột của mình mà đối đãi.

"Cháu sống rất tốt, thôn dân ở đây rất chiếu cố cháu, hai người ở đây cũng yên tâm đi, mọi người không phải là loại người ác độc thích bắt nạt người khác."

Lời nói của Lục Thanh Nghiên khiến Lục Vân Chương cảm khái, ông ấy và con trai vốn đã chuẩn bị tốt bị người ta bắt nạt.

Đi đến nơi này ngoại trừ mọi người đối xử lạnh nhạt với bọn họ một chút ra, thực sự không có người tới bắt nạt bọn họ.

Kết quả này tốt đẹp nằm ngoài dự đoán, nhưng mà cơ thể của ông ấy không tốt lắm, mới đến chưa được bao lâu đã bị cảm sinh bệnh.

"Cháu kết hôn rồi à?"

Lục Chí Hòa dịu dàng dò hỏi Lục Thanh Nghiên, rất muốn tiến thêm một bước quan tâm cô, nhưng sợ mình biểu hiện quá mức quan tâm, chọc "Bác trai, cháu kết hôn vào nửa tháng trước, chồng cháu rất yêu cháu, đợi sau này có cơ hội cháu sẽ dẫn anh ấy đến thăm hai người ạ?"

"Cậu ấy không ở nhà ư?"

Cha con Lục Vân Chương nghe hiểu ý trong lời nói của Lục Thanh Nghiên.

"Đúng vậy, anh ấy không ở đại đội Thịnh Dương, đến nơi khác ạ."

Nhắc tới Chu Cảnh Diên, biểu cảm của Lục Thanh Nghiên dịu dàng hơn.

Cha con Lục Vân Chương không hỏi nhiều, dù sao mới nhận nhau không lâu, hỏi nhiều cũng không được tốt lắm.

Hai người nhìn ra được tình cảm của hai vợ chồng rất tốt qua biểu cảm của Lục Thanh Nghiên, chuyện này khiến bọn họ yên tâm hơn không ít.

Nhân số của Lục gia thưa thớt, con gái vốn dĩ đã ít, kết quả hai năm qua liên tục xảy ra chuyện, cho dù bọn họ đề phòng thế nào cũng không thể ngăn cản.

Lần này trước khi xảy ra chuyện, cháu gái Lục Thanh Uyển còn sót lại duy nhất trong nhà cũng xảy ra chuyện.

Lục Vân Chương chịu đả kích lớn còn chưa tra ra rốt cuộc là ai, người đứng phía sau lại bắt đầu hãm hại bọn họ.

Người Lục gia không có biện pháp chỉ có thể tránh trước, tìm kiếm cơ hội bất cứ lúc nào, bắt được người nọ.

"Có thể nhìn thấy cháu hạnh phúc, ông và bác trai thực sự vui vẻ thay cháu."

Lục Vân Chương lộ ra tươi cười nhiều ngày không xuất hiện, cuối cùng cũng tìm được chút động lực.

"Cảm ơn ông và bác trai."

"Không còn sớm nữa, cháu mau trở về đi, tránh cho bị người ta phát hiện."

Lục Chí Hòa nhìn bên ngoài, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, bọn họ không muốn chậm trễ Lục Thanh Nghiên nữa.

"Vậy cháu đi về trước, hay là bác trai đi theo cháu trở về lấy ít thuốc cho ông nội uống trước, sáng mai cháu lại tìm cơ hội sắc thuốc mang tới."

"Đừng để ý tới ông, ông còn chịu đựng được."

Lục Thanh Nghiên quan tâm khiến đôi mắt của Lục Vân Chương đỏ bừng, trái tim mềm nhũn. Cho đến bây giờ Lục Vân Chương vẫn không nghĩ ra, Lục gia bọn họ luôn bình dị gần gũi, chưa bao giờ làm chuyện xấu, ông ấy cũng luôn dạy tiểu bối của Lục gia không được bắt nạt bất cứ người nào.

Vì sao Lục gia như vậy, còn bị người khác đuổi tận giết tuyệt?

Nghĩ tới người ở trong chỗ tối, trong đôi mắt hòa ái của Lục Vân Chương hiện lên lạnh lùng.

Ông ấy tuyệt đối không cho phép người Lục gia lại xảy ra chuyện!

Mấy năm nay ông ấy cũng điều tra ra được nhiều thứ, chỉ đợi người kia chủ động ra tay lần nữa, ông ấy sẽ nắm lấy đuôi chó của kẻ đó.

"Bác trai, đi theo cháu đi."

Lục Thanh Nghiên dẫn đầu rời khỏi chuồng bò, đứng bên ngoài đợi Lục Chí Hòa.