Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 366: Nhìn Xem, Lại Bắt Đầu Giả Vờ




Lâm Tuyết đứng dậy, gương mặt tái nhợt lung lay sắp đổ.

"Nhìn xem, lại bắt đầu giả vờ."

Hạ Dĩnh vừa thấy dáng vẻ này của Lâm Tuyết, đặc biệt cạn lời.

Tề Huệ Lan nhìn qua không nói chuyện, vùi đầu tiếp tục nhổ cỏ.

"Có thể kiên trì hay không?"

Đội trưởng Từ nhìn biểu cảm của Lâm Tuyết, cũng sợ cô ta thực sự xảy ra chuyện.

Lâm Tuyết cắn môi dưới, đôi mắt ửng đỏ lắc đầu.

"Đồng chí Lâm, hay là cô nghỉ ngơi đi, tôi nhổ cỏ giúp cô."

Một đồng chí nam thương hương tiếc ngọc, nhanh chóng mở miệng.

Lâm Tuyết ngẩng đầu, lộ ra tươi cười nhu nhược: "Cảm ơn anh đồng chí Diệp, tôi lại kiên trì thêm một lát thử xem."

Lâm Tuyết dùng mưu kế lấy lùi làm tiến này rất tốt.

Diệp Văn Ba lập tức vỗ ngực đảm bảo sẽ hoàn thành công việc của cô ta, cô ta chỉ cần đi nghỉ ngơi là được.

"Đồng chí Diệp, tôi muốn kiên trì thêm lát nữa, đợi tôi không kiên trì được, anh hãy giúp tôi."

Lâm Tuyết cười vô cùng dịu dàng với Diệp Văn Ba, Diệp Văn Ba đâu chịu được lập tức đỏ mặt.

"Lâm Tuyết, cô còn biết xấu hổ hay không? Lúc này mới tới ngày hôm sau đã quyến rũ đồng chí nam, hồ ly tỉnh."

Hạ Dĩnh nổi đầy da gà, lớn tiếng mắng.

Lâm Tuyết lã chã chực khóc, cúi đầu xuống.

"Làm bộ làm tịch, không biết xấu hổ..."

"Tôi không có, tôi không phải..."

Bên thanh niên trí thức ầm ï lên, Lục Thanh Nghiên và Ngô Tiểu Anh đều không biết, lúc này hai người đã tới căn cứ bí mật mà Ngô Tiểu Anh nói.

Cây hồng không cao lắm, nhưng phía trên có đầy quả hồng màu đỏ cam.

Một đống quả hồng đè nhánh cây cong xuống, rất dễ hái.

Naôâ Tiểu Anh đặt aiô trẻ xuống đất chav tới hái mêt nauả hoàn toàn chín mọng đưa cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nhận lấy, bóc vỏ hồng đưa tới bên môi.

"Ăn ngon!"

Quả hồng mềm mại như nước, hương vị ngọt mà không ngấy, thực sự ăn rất ngon.

Trước đây Lục Thanh Nghiên không thích ăn hồng lắm, cảm thấy rất dễ làm bẩn tay.

"Ăn ngon đúng không?"

Ngô Tiểu Anh cắn một quả hồng, vui vẻ đến híp cả mắt.

"Mỗi khi đến mùa này, trên Thanh Sơn chúng ta có rất nhiều trái cây chín, phần lớn đều chua không thể ăn, chỉ có quả hồng này là ăn ngon."

"Lát nữa chúng ta hái quả chín bảy tám phần, mang về làm bánh quả hồng."

Ngô Tiểu Anh ăn hết một quả hồng, tiến lên hái hồng trên cây cho vào trong giỏ tre.

Lục Thanh Nghiên đi theo cô ấy hái hồng: "Tôi không biết làm bánh quả hồng."

"Tôi dạy cho cô, rất dễ làm."

"Được."

Hai người nhìn nhau cười, nhanh chóng hái hồng.

Mãi đến khi bọn họ hái gần hết quả hồng chín bảy tám phần trên cây xong, lúc này mới dừng lại.

"Trong núi còn có cây lựu hương vị không tệ, có muốn đi xem không?"

Cống giỏ tre, Ngô Tiểu Anh dò hỏi Lục Thanh Nghiên.

"Được."

Những quả lựu dại không to, Lục Thanh Nghiên chỉ hái một hai quả nếm thử hương vị, dù sao trong không gian của cô cũng có.

"Tặng cho cô."

Ngô Tiểu Anh hái một quả lựu dại to nhất, cười tủm tỉm đưa cho cô.

"Tôi có mà, quả này cô giữ lại ăn đi."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, đưa lựu dại trong tay mình cho Ngô Tiểu Anh xem.

"Ai dạ, lựu dại ngụ ý nhiều con nhiều phúc, chỗ chúng ta bình thường ©ó natfồi mới kết hôn. moi naười đầu eãẽ tăng lưu đai" Ngô Tiểu Anh cười tủm tỉm, nhét lựu dại trong tay vào tay Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, chuyện mang thai thuận theo tự nhiên, cô lại không bắt buộc.

Nhưng mà ý tốt của Tiểu Anh, đương nhiên là cô sẽ nhận lấy.

"Đợi cô kết hôn, có phải tôi cũng nên tặng cô một quả hay không?"

Để lựu dại vào trong giỏ tre, Lục Thanh Nghiên mở miệng trêu chọc cô ấy.

Ngô Tiểu Anh lập tức đỏ bừng mặt, đôi tay che gương mặt nóng bỏng: "Cô chỉ biết trêu đùa tôi."

"Cô và đồng chí Từ sắp kết hôn rồi đúng không?"

Ngô Tiểu Anh và Từ Xuân Sinh xem mắt vô cùng thành công, hai người đều có ý với đối phương, cũng coi như là nước chảy thành sông.

"Mẹ tôi và thím Lý đang bàn bạc ngày kết hôn, đợi chị tôi kết hôn xong, có lẽ cũng nhanh thôi."

Ngô Tiểu Anh ngượng ngùng trả lời, trên gương mặt là tươi cười thẹn thùng.

"Vậy tôi chúc mừng cô trước."

"Cảm ơn."

Hai người vừa nói vừa cười, đi xuống Thanh Sơn.

"Lâm Tuyết, cô đúng là đồ không biết xấu hổ, dám quyến rũ đối tượng của người khác."

Giọng nói của Hạ Dĩnh không che giấu được lửa giận.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Ngô Tiểu Anh ngẩng đầu nhìn qua, hình như thấy được hai người đang đánh nhau.

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên tốt hơn Ngô Tiểu Anh, có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra.

Đám thanh niên trí thức này đúng là không ngừng nghỉ, mới tới đại đội Thịnh Dương ngày hôm sau đã đánh nhau, đúng là giỏi!