Người đàn ông bị Lục Thanh Nghiên nói như vậy thì giận sôi máu, chiếm giường dưới không đi.
Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, dáng vẻ vô lại này của anh ta, còn không biết xấu hổ giả làm người công tác văn hóa?
Cô không nói nhiều với người đàn ông xa lạ nữa, tính thời gian có lẽ Chu Cảnh Diên đã sắp trở về.
Lục Thanh Nghiên mới nghĩ tới Chu Cảnh Diên, ba người đàn ông cao lớn đi tới, khí thế bức người.
Chu Cảnh Diên cầm hai hộp cơm, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông chiếm vị trí của anh.
Vừa rồi người đàn ông còn đắc ý mình nói thắng Lục Thanh Nghiên, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì thấy ba bóng dáng đứng trước mặt anh ta.
Anh ta ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thằng vào tầm mắt lạnh nhạt của Chu Cảnh Diên, sợ tới mức lắp bắp mở miệng:
"Anh... Là chỗ của anh ư?"
Chu Cảnh Diên không trả lời, cứ nhìn anh ta như vậy.
"Tôi lập tức dậy ngay, không chiếm vị trí của anh."
Người đàn ông nói xong thì lấy hành lý của mình, còn dùng tay vuốt phẳng giường nhăn nhúm.
Anh ta không nghỉ ngơi trên giường, mà cầm hộp cơm xám xịt chạy đi, sợ Chu Cảnh Diên so đo.
"Tên này khá lắm, không nói một câu khiến người ta chạy trốn."
Thường ngày Lý Vệ Quốc hay nói Chu Cảnh Diên, nhưng trong lòng thực sự bội phục anh.
Giống như hôm nay, người nào có thể làm được không nói một lời khiến người đàn ông không quay đầu lại chạy trốn.
Tiêu Vệ Tỉnh bưng hộp cơm ngồi lên vị trí nằm của Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên không đáp lại Lý Vệ Quốc, đặt hộp cơm lên mặt bàn giữa giường cứng.
"Giáo huấn loại người này còn cần dựa vào anh ư."
Gần đây cô luôn gặp phải loại người này, đều không muốn nói nhiều lời mấy câu, nghĩ tới anh ở bên cạnh dựa vào anh cũng không tệ.
Ouả nhiên anh không làm mình thất vana. ai#na măt lanh c©fñna cá thể dọa người ta chạy mất.
"Được, sau này gặp loại người như thế, đều dựa vào anh."
Chu Cảnh Diên ngồi bên cạnh Lục Thanh Nghiên, đẩy hộp cơm tới trước mặt cô.
"Đồ ăn trên xe lửa rất đơn giản, nếu không thích em ăn ít một chút."
"Anh lại coi khinh em?"
Hạ giọng, Lục Thanh Nghiên sợ người khác cho rằng cô yếu ớt cỡ nào, thực ra cô đều có thể chịu được bất cứ loại khổ nào.
"Anh sai rồi."
Chu Cảnh Diên cười khẽ một tiếng, cầm lấy trứng gà mua, tự mình bóc cho Lục Thanh Nghiên.
Lý Vệ Quốc và Tiêu Vệ Tinh đang ăn cơm, nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, đồ ăn vốn rất thơm lập tức trở nên tẻ nhạt vô vị.
"Vì sao chúng ta phải ở đây chịu ngược?"
Lý Vệ Quốc dán sát vào tai Tiêu Vệ Tinh, nhỏ giọng mở miệng.
"Đúng vậy, vì sao chúng ta phải ở đây chịu ngược?"
Tiêu Vệ Tinh vốn không cảm thấy gì, hiện giờ vừa nhìn lập tức bị đả kích.
"Đầu tại anh không có vợ."
"Bản thân anh cũng không có vợ cơ mà? Sao còn trách lên người tôi?"
Hai người giống y như đứa bé, bắt đầu cãi nhau.
Tầm mắt của Chu Cảnh Diên nhìn về phía hai người: "Đừng ảnh hưởng vợ tôi ăn cơm."
Lục Thanh Nghiên cầm đũa, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Vệ Quốc và Tiêu Vệ Tỉnh, nhịn cười.
Hai người bị đả kích lần nữa lập tức ủ rũ.
Còn có thể vui sướng làm đồng đội nữa không?
Lục Thanh Nghiên nghiêng người đi, cầm lấy túi xách đặt ở bên cạnh, móc một hộp thịt hộp bên trong ra đặt trước mặt hai người.
"Đây là thịt hộp lần trước bạn tôi tặng cho tôi, chúng ta ăn cùng nhau đi."
Nếu không phải lần trước ăn thịt hộp ở Lưu gia, cô suýt nữa quên mất mình còn mua hơn 1000 rương thịt hộp đặt trong kho hàng ở không gian.
Không thể lấy ra những thứ khác môêt† hôn thi† hôn thì được. Thịt hộp không có bất cứ nhãn mác gì, cô cũng không cần lo lắng người ta nhìn ra được gì đó.
"Không cần, chung tôi ăn cơm hộp là được."
Lý Vệ Quốc và Tiêu Vệ Tinh đâu có khả năng không biết xấu hổ ăn thịt hộp của Lục Thanh Nghiên, lập tức từ chối.
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên bên cạnh, ra hiệu cho anh.
Nhận được mệnh lệnh của vợ mình, Chu Cảnh Diên trực tiếp mở hộp thịt hộp ra, cầm lấy đũa chia thịt heo bên trong cho hai người.
"Đủ rồi, hai người ăn đi."
Hai người ngượng ngùng nói lời cảm ơn, ánh mắt nhìn từng miếng thịt heo to trong hộp cơm.
"Sao thịt hộp này có hương vị ngon hơn thịt chúng ta ăn thường ngày thế?"
Nếm thử một miếng thịt hộp Lục Thanh Nghiên cho, đôi mắt của Lý Vệ Quốc sáng lên.
Tiêu Vệ Tinh gật đầu phụ họa, đúng là có loại cảm giác này.
"Chắc chắn là ảo giác của các anh, thịt hộp đều giống nhau, thịt hộp của tôi cũng là bạn tặng."