Lục Thanh Nghiên đứng trong một lều trại, bắt đầu nhìn xung quanh.
Bên trong không có thứ gì, chỉ có chỗ để ngủ.
Chu Cảnh Diên ôm lấy cô từ phía sau, đầu vùi vào cổ trắng nõn của Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên xoay người, chủ động ôm đáp lại anh.
Trong khoảng thời gian ngắn hai vợ chồng đều không mở miệng, lẳng lặng ôm lấy nhau.
Rõ ràng mới tách ra một thời gian ngắn, lại khiến hai người có loại cảm giác xa cách đã lâu.
Dựa theo cách nói của thế kỷ 21, thực ra bọn họ còn đang ở trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt, nhớ thương đối phương là chuyện rất bình thường.
"Anh khoan hãy nói chuyện, nghe em nói đã."
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu, nhìn ra được nghỉ vấn trong mắt Chu Cảnh Diên nên mở miệng trước một bước.
"Anh có khỏe không?"
"Rất tốt."
Chu Cảnh Diên không chút nghĩ ngợi gật đầu, ngoại trừ nhớ cô ra, thời gian còn lại thực sự tốt hơn khi anh ở đại đội Thịnh Dương nhiều.
Tuy mỗi ngày huấn luyện rất mệt, nhưng loại cảm giác phong phú này không thể có được khi ở đại đội Thịnh Dương.
Lục Thanh Nghiên hơi nhếch miệng, cô nhìn thấy được tia sáng trong mắt Chu Cảnh Diên, rõ ràng là anh không nói dối.
"Có phải ăn không ngon hay không?"
Lục Thanh Nghiên nâng tay lên chạm vào gương mặt Chu Cảnh Diên, luôn cảm thấy chỉ trong thời gian ngắn hình như anh đã gầy đi nhiều.
Cô ước gì lập tức dẫn anh tiến vào không gian, bày hết đồ ăn ngon trong không gian đến trước mặt anh.
Chu Cảnh Diên nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm cô: "Không có."
Đương nhiên là đồ ăn ở nơi này không thể so được với khi ở nhà, nhưng đối với Chu Cảnh Diên mà nói, anh từng ăn đồ ăn càng kém hơn nhiều.
Hiện giờ đã rất tốt anh sẽ không ghét bỏ, cũng sẽ không nói không ngon, tránh làm cô lo lắng.
"Anh gầy đi."
"Huấn luyện gầy thôi, em đừng lo lắng."
Chu Cảnh Diên cúi người hôn Lục Thanh Nghiên, nhẹ nhàng lướt qua, cô ngọt ngào đến mức khiến anh không thể tự kiềm chế.
Hơi thở của Lục Thanh Nghiên khó khăn, nhẹ nhàng đẩy Chu Cảnh Diên, bảo anh thu liễm một chút.
Dù sao nơi này không phải trong nhà, nhỡ đâu bị người ta phát hiện cô còn muốn làm người nữa không?
Chẳng lẽ anh không sợ bị đám đồng đội trêu ghẹo sao?
Chu Cảnh Diên không nỡ tách ra, đôi mắt nóng bỏng che giấu tình cảm sâu đậm.
"Nghiên Nghiên, lúc này nên nói vấn đề của em."
Bình tĩnh lại, Chu Cảnh Diên trầm giọng hỏi cô: "Không được gạt anh, nói thật."
Trong đầu vợ anh đều suy nghĩ ứng phó anh như thế nào, anh chắc chắn phải nhắc nhở cô.
"Em không có ý lừa anh, em chỉ đang suy nghĩ nên nói với anh thế nào thôi."
Lục Thanh Nghiên còn đang rối rắm nên mở miệng thế nào.
"Khoan hãy nói."
Chu Cảnh Diên xoay người, vén lều trại ra.
Bên ngoài lều trại, mấy bóng dáng nhanh chóng biến mất, chỉ để lại mình Lý Vệ Quốc nghe lén bị bắt.
"Tôi nói tôi tản bộ ở gần đây, cậu tin không?"
Lý Vệ Quốc nhìn mấy đồng đội chạy trốn với vẻ oán hận, đều là đám vong ân phụ nghĩa.
Khi nghe lén thì cùng nhau nghe lén, khi chạy vậy mà vứt bỏ anh ta.
Đám Tiêu Vệ Tinh trốn phía sau cây cách mười mét, ló đầu nhìn về phía bên này, trong lòng thầm bi ai thay Lý Vệ Quốc.
Đúng là đồ xui xẻo, lần nào cũng là anh ta bị Chu Cảnh Diên giáo huấn, quá đáng thương!
"Anh cảm thấy tôi sẽ tin ư?"
Chu Cảnh Diên nắm lấy sau gáy Lý Vệ Quốc, suýt nữa nâng anh ta lên "Có chuyện gì thì nói hẳn hoi, cậu buông tôi ra trước đã."
Bị Chu Cảnh Diên nắm lấy sau gáy, Lý Vệ Quốc dùng hết cả hai tay hai chân vẫn không thể chạy thoát khỏi ma trảo của Chu Cảnh Diên.
"Lý Vệ Quốc, anh chạy 10 kilomet xong rồi à?"
Chu Cảnh Diên ném anh ta, lạnh giọng mở miệng.
Lý Vệ Quốc muốn xoay người chạy trốn, nhưng cảm thấy đặc biệt mất mặt.
"Bây giờ tôi chạy không được sao?"
Lý Vệ Quốc hừ một tiếng, làm ra động tác xuất phát chạy, chạy về phía sân huấn luyện.
Sao Chu Cảnh Diên còn cảnh giác hơn đám lão binh bọn họ như vậy?
Bọn họ vừa mới tới gần đã bị phát hiện, không nghe thấy được gì, còn bị giáo huấn một trận, quá mệt!
Sau khi Lý Vệ Quốc rời đi, Chu Cảnh Diên cũng không rời đi, tầm mắt nhìn về phía cây đại thụ cách 10 mét.
Bị Chu Cảnh Diên phát hiện, mấy người ngượng ngùng đi ra khỏi phía sau cây, không dám nhìn thằng Chu Cảnh Diên, làm bộ nhìn trời.