Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 340: Yên Tâm Đi, Tôi Sẽ Không Nói Cho Bọn Họ




Lưu Lệ Hà ngượng ngùng mở miệng, cầu xin Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên gật đầu: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho bọn họ."

Lưu Lệ Hà lộ ra tươi cười: "Cảm ơn cô."

Hai người đi dọc theo đường nhỏ, đi về phía nhà Lưu Lệ Hà.

Khi đi qua một cây đại thụ, có khoảng ba bốn người đàn ông trẻ tuổi đang đánh bài dưới cây.

Nhìn thấy một người trong đó, Lưu Lệ Hà dừng bước một lát, cúi đầu muốn tránh đi.

"Đây không phải là Lệ Hà sao? Nhớ anh trai à?"

Vương Kiến Binh cầm bài, cười vô cùng đáng khinh, nghiêng đầu nhìn Lưu Lệ Hà đang trốn tránh anh ta.

Lưu Lệ Hà diện mạo thanh lệ, dáng người nhỏ xinh, anh ta đã sớm coi trọng, đáng tiếc người phụ nữ này không biết điều.

Lúc trước e ngại nhà cô ấy có anh trai tham gia quân ngũ, anh ta không dám trêu chọc, bây giờ anh trai cô ấy mất, Vương Kiến Binh không còn cố ky nữa.

"Kiến Binh, còn có người phụ nữ càng xinh đẹp hơn."

Một người đàn ông trẻ tuổi đánh bài với Vương Kiến Binh, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên bên cạnh Lưu Lệ Hà.

Vốn tưởng rằng Lưu Lệ Hà đã đủ xinh đẹp, không nghĩ tới còn có đồng chí nữ càng xinh đẹp hơn.

Lưu Lệ Hà cảm nhận được tầm mắt đáng khinh làm càn của mấy người, lập tức kéo Lục Thanh Nghiên chạy về nhà.

Lục Thanh Nghiên lạnh lùng quay đầu lại, đôi mắt đẹp lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.

Người đàn ông vừa nói chuyện hoảng sợ làm bài trong tay rơi xuống đất, âm thầm mắng một tiếng.

Gặp quỷ rồi, vậy mà anh ta bị ánh mắt của một người phụ nữ dọa sợ.

"Anh Kiến Binh, người phụ nữ có vẻ không dễ chọc."

Một người dán sát lại gần Vương Kiến Binh, nhỏ giọng nói.

"Không dễ chọc ư? Đại đội Tây Loan còn có người Vương Kiến Binh tôi không thể trêu vào ư." Cha anh ta là ai, là người lợi hại nhất đại đội Tây Loan, Vương Kiến Binh chưa từng sợ người nào ở đại đội Tây Loan này.

"Người vừa rồi là Vương Kiến Binh à?"

Đợi Lưu Lệ Hà dừng lại, Lục Thanh Nghiên dò hỏi cô ấy.

Lưu Lệ Hà dừng bước, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn phía sau: "Đúng vậy, anh ta chính là Vương Kiến Binh."

"Lệ Hà, là con đã trở về sao?"

Trong phòng truyền đến giọng nói yếu ớt, cùng với tiếng ho khan.

Lưu Lệ Hà vội đẩy cửa ra, chạy vào trong nhà: "Cha, con về rồi ạ."

Lục Thanh Nghiên đứng ở bên ngoài nhà Lưu gia, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu gia.

Có lễ vì Lưu gia từng có con trai tham gia quân ngũ, căn nhà cũng tính là không tệ trong đại đội Tây Loan, là tổ hợp nhà ngói đen và nhà tranh.

Đáng tiếc người tốt vốn nên còn sống lại mất đi, người xấu thì tiêu dao tự tại ở Tây Loan.

"Lệ Hà, sao con về muộn như vậy?"

Cha Lưu ho khan ngồi dậy.

Trên mặt Lưu Lệ Hà xuất hiện khổ sở, tiến lên đỡ lấy cha Lưu: "Cha, bạn trong thành phố tới tìm con, cho nên chậm trễ chút thời gian."

Sở dĩ lấy cớ nói Lục Thanh Nghiên là người thành phố, thực sự là vì khí chất và cách ăn mặc của cô vừa nhìn là biết người thành phố.

Cũng may chính là Lưu Lệ Hà có người cô gả đến thành phố, cô đối xử với cô ấy rất tốt, thường đón cô ấy tới chơi mấy ngày.

Cho nên Lưu Lệ Hà lấy cớ bạn trong thành phố tới chơi, cha Lưu không có nghi ngờ gì.

"Bạn đâu? Sao không mời bạn vào trong nhà, con như vậy là không lễ phép."

Cha Lưu lắc đầu không tán đồng, xuống giường để mặc con gái đỡ ông ấy.

Từ sau khi anh trai của Lưu Lệ Hà mất, cha Lưu bi thương quá mức, cơ thể càng ngày càng kém hơn.

Tiền trong nhà đều lấy ra sửa nhà, cho nên trong nhà không còn tiền tiết kiệm gì.

Chính vì thế thường ngày cha Lưu chỉ uống ít thuốc lang trung dởm, hiệu quả chẳng ra sao. "Cha, cha đừng vội, con lập tức bảo bạn con tiến vào."

An ủi cha Lưu kích động, Lưu Lệ Hà đi ra khỏi cửa.

"Thanh Nghiên, tôi đã nói với cha tôi cô là bạn từ thành phố tới, lát nữa cha tôi hỏi cô cứ nói tùy ý mấy câu là được."

Gương mặt của Lưu Lệ Hà ửng đỏ, có chút ngượng ngùng mở miệng.

"Được."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, cùng cô ấy tiến vào Lưu gia.

"Cha, đây là bạn con Lục Thanh Nghiên."

Lưu Lệ Hà giới thiệu Lục Thanh Nghiên với cha Lưu đứng ở nhà chính.

"Chú Lưu, chào chú."

Giọng nói của Lục Thanh Nghiên nhẹ nhàng, lễ phép chào hỏi.

"Chào cháu, mời ngồi."

Cha Lưu cười vô cùng hiền từ, tự mình đưa ghế tới.