“Mợ quỳ xuống với cháu, cháu cứu con gái của mợ với."
Vẻ mặt Triệu Vĩnh Mai như đưa đám, vì con gái không thể không hạ mình.
"Đau bụng thì đến bệnh viện, tôi không cứu được cô ta."
Lục Thanh Nghiên lại dừng bước lần nữa, lạnh lùng quay đầu lại:
"Thay vì bác ở đây cầu xin tôi, không bằng nhanh chóng đưa cô ta đến bệnh viện, tình hình của cô ta thế nào bác không rõ lắm sao?"
Bà ta lấy đâu ra mặt mũi cho rằng cô sẽ không so đo hiểm khích trước đây cứu người?
Biểu cảm của Triệu Vĩnh Mai hoảng hốt, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng âm u của cô.
"Cháu cứu con bé với, tốt xấu gì con bé cũng là em họ cháu."
Triệu Vĩnh Mai vươn tay muốn nắm chặt lấy Lục Thanh Nghiên, nhưng bị Lục Thanh Nghiên lùi về sau tránh đi, đôi tay xấu hổ để giữa không trung.
"Em họ ư? Tôi không có em họ!"
Lục Thanh Nghiên cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Triệu Vĩnh Mai với vẻ trào phúng.
"Như Ý là em họ của Cảnh Diên, cháu gả cho Cảnh Diên vậy cũng là em họ cháu."
Triệu Vĩnh Mai hoàng toàn không cảm thấy sai chỗ nào, trái lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Bác nghĩ nhiều quá, Chu gia bà không có chút quan hệ nào với chồng tôi."
"Lúc trước cả nhà các bác đã làm chuyện gì, mới bao lâu đã quên rồi sao? Có cần tôi giúp bác nhớ lại không?"
Khí thế của Lục Thanh Nghiên áp bách Triệu Vĩnh Mai.
Triệu Vĩnh Mai gian nan nuốt nước bọt, lùi về sau theo bản năng.
"Lúc trước nếu bác làm người, sao có thể rơi vào kết cục cầu xin tôi như ngày hôm nay?"
"Chỉ sợ bác cũng không nghĩ tới, bác đuổi chồng tôi ra ngoài, anh ấy còn có thể sống sót, còn sống tốt hơn bất cứ kẻ nào trong các người."
"Cả đám đều là người thân của anh ấy lại không làm chuyện người thân nên làm, sao còn mặt mũi tới cầu xin tôi?"
"Nếu tôi là người Chu gia các người, mỗi ngày tôi đều không có mặt mũi gặp người khác, đâu giống như các người suốt ngày nhảy nhót lung tung."
"Loại người giống như bác, không kính già không yêu trẻ, sớm muộn gì cũng có ngày xuống địa ngục bị rút lưỡi róc xương, khiến bác muốn sống không được muốn chết không xong."
Triệu Vĩnh Mai bị dọa cả người xụi lơ trên đất, cả người run rẩy.
"Chúng ta đi thôi."
Không để ý tới Triệu Vĩnh Mai suýt nữa bị dọa tiểu ra trên đất nữa, Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt xoay người.
Thẩm Nguyệt và Thẩm Lâm cùng giơ ngón tay cái với cô, chân chính kiến thức được sức chiến đấu của Lục Thanh Nghiên.
"Báo ứng, đều là báo ứng mà."
Triệu Vĩnh Mai hỏng mất khóc to, cả người không có sức lực, vậy mà không thể ngồi dậy.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, bên tai như có quỷ đang gào thét, bà ta gian nan đứng dậy chạy vào trong nhà.
Một đêm này, Chu gia không ngừng nghỉ.
Lục Thanh Nghiên biết được mọi chuyện từ chỗ Thẩm Nguyệt, sáng sớm Chu gia gọi đội trưởng Từ đến chia nhà, Chu Quang Dương bị bức lấy ra 100 tệ bồi thường cho những người khác của Chu gia.
Lưu Tú Cần sống một mình, không muốn ở cùng ai, chỉ bảo những người khác của Chu gia mỗi năm cho bà ấy đủ lương thực.
Chuyện này không quan trọng, quan trọng là chuyện Chu Như Ý mang thai bị mọi người biết.
Niên đại này chưa kết hôn đã có thai là chuyện lớn, Chu Như Ý suýt nữa bị người ta trói đi phê bình giáo dục.
Chu gia dựa vào tốc độ nhanh nhất tìm nhà cho cô ta.
Chu Như Ý mang thai sao nhà bình thường có thể cần, Triệu Vĩnh Mai không có biện pháp chỉ có thể tìm một hộ trong núi cho Chu Như Ý, gả cô ta đi xa.
Thanh danh của Chu gia ở đại đội Thịnh Dương đã thối càng thối hơn, trước khi ăn cơm sau khi ăn cơm xong đều bị người ta bàn tán. nhiều lần, cũng may trạng thái của bà ấy tốt, chuyện này khiến Lục Thanh Nghiên yên tâm không ít.
"Trần Ni chạy ra, bắt lấy cô ta."
Sáng sớm, đại đội Thịnh Dương truyền tới tiếng kêu kinh hãi.
Lục Thanh Nghiên chuẩn bị đến huyện thành gửi thư.
Đã nhiều ngày vì chuyện người Chu gia mà chậm trễ, cô suýt nữa quên mất chuyện gửi thư.
"Tôi muốn gặp Lục Thanh Nghiên, để tôi đi gặp cô ta."
Chỉ trong thời gian ngắn hai má của Trần Ni lõm xuống, cả người dơ bẩn không chịu nổi, tản ra mùi tanh tưởi.
Không có người tới gần cô ta, mỗi người giơ xẻng gậy gỗ trong tay chống lại Trần Ni muốn tiến về trước.
"Các chú bác, để cháu gặp cô ta đi."