Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 318: Có Phải Tôi Từng Gặp Ông Ở Nơi Nào Rồi Hay Không




"Đừng đi!"

Lục Thanh Nghiên tỉnh lại từ trên giường của mình, trên trán phủ kín mồ hôi tỉnh mịn.

Trong đầu quanh quẩn đôi mắt kia, quen thuộc đến mức khiến cô kinh hãi.

"Chủ nhân, người làm sao vậy?"

Giọng nói của Tiểu Thất truyền từ vòng cổ tới, kèm theo quan tâm rất rõ ràng.

Lục Thanh Nghiên nửa ngồi trên giường, lấy một cốc nước ra uống một hơi cạn sạch.

"Chủ nhân, vừa rồi sợi dây này thật kỳ lạ."

Không nhận được đáp lại của cô, Tiểu Thất nói chuyện vừa mới xảy ra cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên sửng sốt khôi phục biểu cảm, cởi vòng cổ ra.

"Kỳ lạ cái gì?"

"Đặc biệt đặc biệt kỳ lạ, hình như cánh cửa này mở ra."

Nghe Lục Thanh Nghiên hỏi chuyện, Tiểu Thất vô cùng hưng phấn, ở trong vòng cổ phát ra chút tia sáng.

Theo nó chậm rãi sáng lên, cánh cửa kia lại như được mở ra, có tia sáng màu trắng chói mắt truyền đến.

Lục Thanh Nghiên che đôi mắt lại theo bản năng, tia sáng nhanh chóng tản đi, bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Thứ này thật kỳ lạ, như là... Như là..."

Tiểu Thất suy nghĩ rất lâu, đều không thể nói được nguyên do.

Cô nhìn chằm chằm vòng cổ, cánh cửa kia đóng kín lại, vòng cổ lại không phát sinh bất cứ động tĩnh gì.

Tim đột nhiên đập nhanh hơn, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Vén chăn lên, Lục Thanh Nghiên mặc áo khoác mỏng đi ra ngoài phòng.

Cô nhanh chóng mở cửa sân ra, đi ra bên ngoài. Dưới triển núi, trong bóng đêm.

Một thân hình già nua đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn bốn phía, vẻ mặt phức tạp.

Nghe thấy động tĩnh truyền từ phía sau tới, thân hình chậm rãi xoay lại, trên gương mặt tang thương mơ hồ thấy được tuấn tú khi còn trẻ.

Nhìn thấy cô, đôi mắt thâm thúy của ông ấy trở nên bình thản, cất giấu tưởng niệm và kích động chỉ có ông ấy biết.

"Ông..."

Tay cầm đèn pin của Lục Thanh Nghiên hơi run, khiếp sợ không thôi.

Rõ ràng là người trong mơ, sao lại xuất hiện trong hiện thực?

Chẳng lẽ giống như lúc trước cô mơ thấy Chu Cảnh Diên?

Bởi vì đó không chỉ là giấc mơ?

Thân hình già nua chậm rãi đi tới gần cô, đi từng bước lên triền núi.

"Tôi có thể đi vào ngồi một lát không?"

Giọng nói của ông ấy rất nhỏ, lưng thẳng tắp, cho dù già nua vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác.

Bất kể là ai đều có thể nhìn ra người này không đơn giản, Lục Thanh Nghiên từng thấy đống biệt thự cao cấp đương nhiên cũng biết người trước mặt không đơn giản.

"Vào đi."

Dựa theo tính cách của cô, bình thường sẽ không mời người xa lạ tiến vào địa bàn của mình.

Nhưng người này, vậy mà cô không thể từ chối, sau khi ông ấy mở miệng thì nhanh chóng trả lời ông ấy.

"Cảm ơn."

Trong đôi mắt già nua của ông ấy xuất hiện chút tia sáng, khi nhìn về phía cô thì có ấm áp vô tận.

Lục Thanh Nghiên nhìn thẳng vào đôi mắt ông ấy một lát, không dám lại nhìn nhiều nên xoay người đi vào trong nhà.

Ông cụ nhìn chằm chằm bóng dáng cô, nâng bàn tay phủ kín nếp nhăn muốn nắm lấy cô, cuối cùng buông tay xuống đặt bên người.

Ông ấy chậm rãi đi theo cô vào sân, xuyên qua ánh sáng mơ hồ nhìn về phía sân, khắp nơi có thể thấy được dụng tâm.

Là cuộc sống chỉ cô mới có thể có. Lục Thanh Nghiên mời ông cụ ngồi xuống, lại cầm ca tráng men rót cho ông ấy cốc nước ấm.

Ông cụ bưng ca tráng men lên, ánh mắt nhìn thấy chữ hỉ dán trên tường thì đồng tử hơi co rụt lại.

"Cô kết hôn rồi ư?"

Giọng nói của ông ấy khẽ run, tầm mắt đánh giá xung quanh, lúc này mới phát hiện nơi này có rất nhiều vật phẩm của đàn ông.

"Ừm."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía chữ hỉ trên vách tường, hơi mỉm cười.

"Mạo muội hỏi một chút, tên của cậu ấy là gì không?"

Ông cụ nắm chặt ca tráng men, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên ngồi đối diện mình, vẻ mặt phức tạp còn mơ hồ có chút chờ mong.

"Anh ấy tên Chu Cảnh Diên."

Nhắc tới Chu Cảnh Diên, cô không nhịn được nhìn về phía ông cụ.

Tay cầm ca tráng men của ông cụ hơi run lên: "Khá tốt, thực tốt!"

Đôi mắt của ông ấy đầy nước mắt, cúi đầu xuống uống nước, không cho Lục Thanh Nghiên nhìn ra được mình không thích hợp.

"Tôi cần phải trở về."

Đặt ca tráng men xuống, ông cụ thong thả đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Đứng dưới mái hiên, ông ấy quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên ở trong nhà, như muốn ghi tạc cô trong lòng.

"Em nhất định phải hạnh phúc!"

Ông ấy lẩm bẩm nói, trên mặt là nụ cười dịu dàng.