Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 317: Vậy Mà Còn Có Người!




Trang viên này rất rộng, rộng vượt qua tưởng tượng của cô, đi một lúc lâu cũng không thấy có bóng người.

Lục gia đã coi như là hào môn đứng đầu, biệt thự cao cấp cũng rất rộng, nhưng vẫn kém trang viên này một chút.

Sao đột nhiên cô lại mơ thấy trang viên xa lạ này?

Vì chắc chắn mình đang nằm mơ, Lục Thanh Nghiên còn véo tay mình một cái, thực sự không đau.

Cho nên quả nhiên là cô đang nằm mơ, giấc mơ này đúng là chân thật!

Mơ hồ nghe thấy được tiếng người, cô kinh ngạc vui mừng chạy tới.

Mấy người giúp việc đang quét dọn vệ sinh trong vườn hoa.

Lục Thanh Nghiên đứng trước mặt bọn họ, phát hiện bọn họ không nhìn thấy được cô.

"Giấc mơ này quá kỳ lạ rồi?"

Lẩm nhẩm nói xong Lục Thanh Nghiên nhìn quanh bốn phía, thấy được một căn biệt thự tỉnh xảo cách mình không xa.

Dù sao không có chỗ để đi, cô dứt khoát đi vào biệt thự.

Bước vào biệt thự, trang trí bên trong khiến Lục Thanh Nghiên cảm thán.

Cô tới nhà phú hào nào thế, vậy mà xa hoa hơn Lục gia.

Nếu được, cô rất muốn nhìn xem người nọ trông như thế nào.

Trong lúc suy tư, trên bậc thang đá cẩm thạch có hai người giúp việc nữ bưng đồ ăn xuống.

"Lão gia lại không ăn cơm ư?"

"Đúng vậy, không biết cơ thể có chống đỡ nổi hay không?"

Hai hầu gái hạ giọng bàn tán, bưng đồ ăn đi tới phòng bếp.

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn cầu thang bọn họ mới đi, ma xui quỷ khiến cất bước đi lên.

Đi từng bước trên bậc thang trơn bóng như gương, cô đi về phía tầng hai.

Tầng hai có rất nhiều phòng, cửa phòng mỗi phòng đều đóng chặt.

Lục Thanh Nghiên đứng ở hành lang, ngẩng đầu nhìn bức tranh trên vách tường hành lang. Trong bất tri bất giác cô đi tới chỗ sâu nhất ở tầng hai, đối diện cô có một cửa phòng cũng đang đóng kín.

Lục Thanh Nghiên muốn rời đi, nhưng lại quỷ dị không muốn đi.

Có loại trực giác vô cùng mãnh liệt bảo cô nhanh mở cửa phòng ra, vòng cổ đeo trên cổ cũng đang nóng lên.

"Sao lại thế này?"

Nắm lấy vòng cổ, cô nghi ngờ nói.

Đứng ở cửa một lúc lâu, Lục Thanh Nghiên xoay người, nhưng lại dừng lại khi bước chân ra.

Trong lòng truyền đến đau đớn lo lắng, giống như là cô không đẩy cửa đi vào thì sẽ hối hận cả đời.

Rõ ràng là đang nằm mơ, sao còn cảm nhận được đau đớn?

Do dự một phút, cuối cùng cô vẫn đứng trước cửa phòng.

Lục Thanh Nghiên giơ tay đặt tay lên then cửa.

Cửa được cô chậm rãi mở ra, cô thong thả bước vào.

Rèm trong phòng che kín, rõ ràng là ban ngày lại như đêm tối, chỉ có một chiếc đèn bàn sáng lên ở trước giường.

Giường to màu đen to như vậy, có một bóng người nằm phía trên.

Vậy mà còn có người!

Lục Thanh Nghiên có chút khẩn trương nín thở.

Rõ ràng không người nào có thể thấy được cô, nhưng khi nhìn thấy người nằm trên giường cô vẫn không nhịn được hoảng loạn.

Phòng rất rộng, nhưng có vẻ hơi trống vắng, nhìn cách trang trí có lẽ là phòng của đàn ông.

Lục Thanh Nghiên đứng yên tại chỗ một lúc lâu, lâu đến mức cô có loại ảo giác chân đều tê dại.

Cất bước tiến lên trước, cô còn đi rất nhẹ nhàng, giống như sợ bị người ta biết.

Là một thiên kim nhà giàu có giáo viên dạy lễ nghỉ từ nhỏ, đương nhiên là Lục Thanh Nghiên biết như vậy rất thất lễ, trên gương mặt vẫn luôn là áy náy và xấu hổ.

Cô cũng không muốn như vậy, thực sự là sâu trong lòng có loại cảm giác rất kỳ lạ áp bách, luôn cảm thấy không thể không tiến vào.

Trên giường một thân hình già nua an tĩnh ngủ say, mái tóc hoa râm, Cho dù ngủ say, trên người ông ấy vẫn tỏa ra khí thế khiếp người khiến người ta không thể bỏ qua.

Ông cụ này là chủ nhân của trang viên này ư.

Đứng trước giường, Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm ông cụ trên giường, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Người này...

Có phải là người cô quen hay không?

Nhớ lại hết những ông cụ mà cô quen biết, Lục Thanh Nghiên lắc đầu, nhất định là ảo giác của cô.

"Ông nhìn trông rất quen, có phải tôi từng gặp ông ở chỗ nào hay không?"

Cô không nhịn được lẩm bẩm nói.

Có lẽ là nghĩ quá nhập tâm, vậy mà cô không phát hiện ông cụ trên giường đã mở mắt.

Khi đôi mắt sắc bén lạnh như băng nhìn thấy cô, đồng tử co rụt lại, tay đặt trên chân chậm rãi nâng lên, muốn nắm lấy cô.

"Ông thực sự rất quen!"

Lấy lại tinh thần, Lục Thanh Nghiên lại nhìn về phía giường lớn lần nữa, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt già nua còn thâm thúy kia.