Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 281: Bảo Cô Đi Khám Não, Quả Thực Không Sai




"Nếu tôi là cô, sớm đã trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa, sao cô có thể làm được đi phát kẹo khắp nơi, muốn người ta chúc phúc cô?"

Lục Thanh Nghiên tới gần Trần Ni, giọng nói dần trở nên sắc bén.

"Tối qua muốn hãm hại tôi, kết quả mình lại làm chuyện vô liêm sỉ như thế, kẹo mừng này cô không cảm thấy dơ sao?"

Cô sắc bén chất vấn, khí thế mạnh mẽ khiến Trần Ni liên tục lùi bước, suýt nữa dẫm lên hoa cách tang Lục Thanh Nghiên mới gieo giống ở sườn núi.

Lục Thanh Nghiên thấy thế, nhấc chân đá mạnh.

Trần Ni lảo đảo mấy bước, cả người ngã xuống đất.

"Lục Thanh Nghiên!"

Đứng thẳng người dậy, Trần Ni nhìn Lục Thanh Nghiên đứng trên sườn núi từ trên cao nhìn xuống cô ta, hận đến nghiến răng.

Cô ta ghét Lục Thanh Nghiên nhất, đặc biệt là dáng vẻ cao ngạo của cô khi nhìn cô ta.

"Đừng kêu to như vậy, tôi còn đang ở đây, cô mắt mù hay là tai điếc?"

Lục Thanh Nghiên nhíu mày ngoáy lỗ tai, lạnh nhạt nhìn Trần Ni đứng thẳng dưới sườn núi.

Trần Ni tức tới mức lồng ngực phập phồng, vừa ấm ức vừa tức giận.

"Cho dù tôi làm chuyện vô liêm sỉ thì thế nào, tôi thành công, sau này tôi sẽ là người thành phố."

Trần Ni không chút xấu hổ, trái lại còn tràn ngập đắc ý.

Cô ta và Trịnh Quốc Vũ đăng ký kết hôn, người khác cũng không có biện pháp đối với cô ta.

Dù sao thanh danh của cô ta đã sớm hỏng, bọn họ nói mấy câu còn không phải là đang ghen tị với cô ta.

"Bảo cô đi khám não, quả thực không sai."

Mạch não của loại người như vậy, Lục Thanh Nghiên thực sự không thể lý giải, làm sai còn kiêu ngạo như thế, nghĩ cái gì vậy?

"Lục Thanh Nghiên, cô biết lễ hỏi của tôi bao nhiêu không? Cô nhìn đồng hồ trên tay tôi xem, đây là đồng hồ người thành phố mới đeo."

Trần Ni giơ tay lên, tiến đến trước mặt Lục Thanh Nghiên. khoang?"

Lục Thanh Nghiên cạn lời nhìn về phía Trần Ni, rất muốn chửi câu thô tục, cũng may lý trí và giáo dưỡng còn đó.

Trần Ni có chút lúng túng, che đồng hồ trên cổ tay theo bản năng.

Đây thực sự là đồng hồ cũ Trịnh Quốc Vũ cho cô ta.

Anh ta nói với cô ta mình không mang theo tiền, tạm thời để cô ta đeo cái này trước, đợi sau này bổ sung lại.

"Đồng hồ cũ thì làm sao? Cô có không?"

Trần Ni ưỡn ngực, lại có tự tin lần nữa.

Lục Thanh Nghiên nhìn cô ta với hàm ý sâu xa, lấy một chiếc đồng hồ nữ mới tỉnh trong túi ra:

"Ai nói tôi không có?"

Trần Ni nhìn chằm chằm đồng hồ mới trong tay Lục Thanh Nghiên đẹp hơn đồng hồ của cô ta nhiều, giống như sấm sét đánh mạnh trên đỉnh đầu cô ta.

"Sao cô lại có đồng hồ?"

Cô ta không dám tin rống to, mặt đỏ bừng lên, cũng không dám khoe khoang nữa.

"Chỉ cho cô có, không cho tôi có ư? Cửa hàng đồng hồ là nhà cô mở à?"

Lục Thanh Nghiên cất đồng hồ vào túi, thực ra ném vào không gian.

Một chiếc đồng hồ cũ nát, còn không biết xấu hổ khoe khoang trước mặt cô?

Trần Ni mặt đỏ tai hồng, nỗ lực không cho khí thế của mình yếu hơn Lục Thanh Nghiên.

"Lễ hỏi của tôi là 1000. chuyện này cô không so được."

Trần Ni gian nan nuốt nước bọt, không cam lòng yếu thế.

Chỉ cần cô ta so được với Lục Thanh Nghiên, cô ta sẽ rất vui rất hưng phấn.

Lục Thanh Nghiên khoanh tay trước ngực, cười mà như không cười gật đầu.

"Cô cười cái gì?"

Gương mặt Trần Ni âm trầm, không hiểu Lục Thanh Nghiên đang cười cái gì, cười đến cả người cô ta tê dại. "Ai muốn cô nhục nhã tôi?"

Giống như mèo xù lông, Trần Ni suýt nữa nhảy bật lên khỏi mặt đất.

"Không phải nhục nhã cô, cô tới chỗ tôi nói lễ hỏi làm gì? Còn lấy cái đồng hồ cũ nát khoe khoang trước mặt tôi?"

Trên mặt Lục Thanh Nghiên lộ vẻ khinh thường: "Trần Ni, cô như vậy rất vui sao?"

Sắc mặt Trần Ni thay đổi, khóe miệng hơi run rẩy.

"Cô làm người tốt không được sao? Tôi không trêu cô chọc cô, cô lại cố chấp muốn tới trước mặt tôi tìm ngược."

Lục Thanh Nghiên tới gần cô ta lần nữa, Trần Ni muốn lùi về sau theo bản năng.

Lần này Lục Thanh Nghiên nắm chặt cổ tay Trần Ni, không cho cô ta tránh đi, cường thế ép hỏi cô ta.

"Trần Ni, ông trời bảo cô làm người, không phải bảo cô thành quỷ, mấy tháng qua cô làm những gì, đừng tưởng rằng không ai biết."