Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 272: Vợ À Anh Sai Rồi




Đôi tay bị anh chế trụ, nhiệt độ nóng bỏng trên người anh xuyên qua áo sơ mi hơi mỏng, khiến cô cảm nhận được rất rõ.

"Chu Cảnh Diên."

Bầu không khí khẩn trương còn ái muội, hơi thở của Lục Thanh Nghiên hơi dồn dập, muốn tránh đi theo bản năng.

Ánh mắt của Chu Cảnh Diên nóng bỏng còn thâm tình, cúi đầu hôn lấy cánh môi của Lục Thanh Nghiên.

Nhiệt độ không khí trong phòng chậm rãi tăng cao, khi cô còn chưa kịp phản ứng, cả người bị bế lên, hai người đi tới mép giường.

"Chu Cảnh Diên!"

Giọng nói của Lục Thanh Nghiên hơi run run, khẩn trương còn sợ hãi.

"Đừng sợ!"

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Chu Cảnh Diên cúi người nhìn cô.

Mười ngón tay đan xen, làn da màu lúa mạch và làn da trắng nõn hình thành so sánh rõ ràng.

Dưới ánh đèn, chiếu hết ảnh ngược lưu luyến ái muội lên vách tường.

Mãi đến gần bình minh, cả căn phòng mới yên tĩnh lại.

Lục Thanh Nghiên cảm thấy trêu chọc ai đều được ngàn vạn lần đừng trêu chọc Chu Cảnh Diên, cô hoàn toàn thể nghiệm được, đến cuối cùng cô gần như là nửa ngủ nửa tỉnh.

Ôm chặt lấy Lục Thanh Nghiên đang ngủ say, Chu Cảnh Diên kéo chăn mỏng lên cao, nhẹ nhàng đắp cho cô.

Trên gương mặt anh là lười biếng và thỏa mãn, cúi người hôn lên trán cô một cái, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngủ say.

Ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Lục Thanh Nghiên cảm thấy không thoải mái nên tỉnh lại, giơ tay che khuất đôi mắt theo bản năng.

Một bàn tay to giơ lên trước một bước, che trước mắt cô.

"Ngủ đi, vẫn còn sớm."

Bên tai truyền tới giọng nói từ tính, Lục Thanh Nghiên vốn đang ngủ say lập tức kinh hãi. Trong phòng cô có đàn ông khi nào?

Lục Thanh Nghiên bừng tỉnh nhanh chóng mở mắt, nghiêng đầu nhìn.

Khi nhìn thấy Chu Cảnh Diên lúc này mới kịp phản ứng, ngày hôm qua cô đã kết hôn!

Lúc này cả người cô dựa vào trong lòng Chu Cảnh Diên, một tay còn đặt lên lồng ngực rắn chắc vạm vỡ của anh.

"Ngủ tiếp một lát đi?"

Chu Cảnh Diên cũng mới tỉnh dậy, trong mắt còn có ba phần buồn ngủ, giọng nói lười biếng gợi cảm.

"Không ngủ nữa."

Lục Thanh Nghiên chưa từng ôm người nào thân mật như vậy, cả người giống như dán chặt vào anh.

Hai người đều không mặc quần áo, thực sự là tối hôm qua quá mãnh liệt, quần áo sớm bị ném đầy đất.

Cô muốn lùi lại theo bản năng, kết quả Chu Cảnh Diên căn bản không buông tay.

Lục Thanh Nghiên đành phải ngoan ngoãn ở yên trong lòng anh, đầu gối lên cánh tay thon dài của anh.

Tay dưới chăn ôm quanh eo anh, Lục Thanh Nghiên lại có loại xúc động muốn sờ một lát.

"Em lại nằm thêm một lát đi, anh đi nấu cơm sáng."

Người trong lòng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, Chu Cảnh Diên không dám lại nằm trên giường, sợ sẽ mất khống chế.

Tối hôm qua đã không khống chế được, nếu lại không bận tâm cơ thể cô, anh sẽ muốn làm thịt chính mình.

"Ừm!"

Khi Lục Thanh Nghiên buông tay Chu Cảnh Diên ra, cơ thể hơi rụt về sau.

Thấy cô tránh còn không kịp, trong mắt Chu Cảnh Diên là ý cười, hôn lên môi của Lục Thanh Nghiên một cái.

Anh xoay người xuống giường, cơ thể thon dài thẳng tắp đứng đó, đường cong sau lưng rắn chắc rõ ràng, tỏa ra mị lực mạnh mẽ.

Chu Cảnh Diên khom lưng nhặt áo sơ mi trên đất lên, đang định mặc vào.

“Anh đừng mặc, em còn có quần áo sạch sẽ" Lục Thanh Nghiên ngăn cản Chu Cảnh Diên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía áo sơ mi trắng trong tay anh.

Cúc áo trên áo sơ mi trắng đều bị kéo đứt, sớm đã không biết rơi nơi nào.

Tối hôm qua người này vừa đè cô, vừa cởi quần áo, vậy mà trực tiếp kéo áo ra.

Nghĩ tới cảnh tượng tối hôm qua, cô không nhịn được đỏ mặt, không thể đối mặt với anh như thường ngày.

Lấy mấy bộ quần áo trong không gian ra, Lục Thanh Nghiên vươn tay đưa cho Chu Cảnh Diên.

Quần áo này là khi hai người ở không gian, cô lựa chọn ra, đã giặt sạch sẽ.

Chu Cảnh Diên nhận lấy quần áo, thay một bộ, mấy bộ khác để vào tủ quần áo đặt cùng với quần áo của Lục Thanh Nghiên.

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn quần áo đặt cạnh nhau, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

"Anh mau đi nấu cơm đi."

Ở phía sau, Lục Thanh Nghiên thúc giục Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên ngoái đầu lại nhìn cô: "Em muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được, phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn."

Lục Thanh Nghiên kéo cao chăn, vùi nửa gương mặt vào trong chăn, không cho Chu Cảnh Diên nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của mình.