Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 271: Đêm Này Vừa Ngọt Vừa Mệt




Sau khi dùng biến hương hoàn xong, chỉ trong nháy mắt trên người Trần Ni không còn tỏa ra mùi tanh.

Mơ hồ còn có mùi thơm nhàn nhạt, dễ ngửi không nói nên lời.

"Các người đối xử với tôi thế nào, tôi đều có thể thay đổi mình."

Rửa sạch cơ thể xong, Trần Ni đi ra khỏi nước sông, chậm rãi đi về nhà.

Còn chưa tới cửa, Trần Ni nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc đứng bên ngoài sân tường nhà cô ta.

"Anh ba, sau này anh cách Trần Ni xa một chút, nghe nói hôm nay cô ta bị người ta hắt phân."

Trịnh Quốc Anh vừa nói đến phân thì bịt mũi, giống như ngửi được mùi tanh.

"Anh biết rồi."

Biểu hiện của Trần Ni ngày hôm nay khiến Trịnh Quốc Vũ hoàn toàn mất đi hứng thú với cô ta.

Không biết một chữ chỉ là mỹ nữ bao cỏ, còn bị người ta phê bình như vậy, Trịnh Quốc Vũ không bao giờ muốn liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Chuyến này tới đại đội Thịnh Dương đúng là không vui lắm, sớm biết thế đã không tới.

"Anh ba, hay là chúng ta trở về thành phố đi."

Trịnh Quốc Anh không muốn ở lại nông thôn nữa, vừa mệt vừa không được ăn ngon.

Chỗ ngủ thì càng khỏi phải nói, khắp nơi đều là muỗi, cả đêm cắn cô ta.

"Được rồi, lát nữa trở về nói với cha một tiếng đi."

Trịnh Quốc Vũ gật đầu, bản thân cũng không muốn ở lại nông thôn nữa.

"Chỗ Trần Ni anh không sợ cô ta không buông tay à?"

Trịnh Quốc Anh bắt đầu trêu chọc, căn bản không để Trần Ni trong lòng.

"Một người phụ nữ nông thôn, cô ta là cái thá gì."

Trịnh Quốc Vũ cười nhạo một tiếng, giống với Trịnh Quốc Anh hoàn toàn không đặt Trần Ni trong lòng. Hai anh em cười với nhau, còn luôn hạ thấp Trần Ni đi.

Đợi hai người tiến vào Trần gia, Trần Ni chậm rãi đi từ trong bóng tối ra, cả người tản ra lạnh lẽo.

Cô ta không nghĩ tới, Trịnh Quốc Vũ chạng vạng còn lôi kéo mình không bỏ, vậy mà nghĩ mình như vậy.

Tất cả những người coi thường cô ta, cô ta đều không bỏ qua, đặc biệt Trịnh Quốc Vũ còn là mục tiêu của mình.

Hiện giờ cô ta thành ra nông nỗi này, không có khả năng ở lại trong thôn, chỉ có thể nắm chặt Trịnh Quốc Vũ.

Muốn chạy, cô ta không cho phép, anh ta chạy trốn được sao?

"Tiểu Thất, có loại thuốc đó hay không?"

Trần Ni không biết là thuốc gì, hi vọng Tiểu Thất có thể hiểu.

Thân là hệ thống thông minh cấp cao, Tiểu Thất lại ở trong đầu Trần Ni, đương nhiên hiểu ý cô ta.

Cửa hàng xuất hiện trong đầu Trần Ni, từng viên thuốc xuất hiện.

"Đầu là thứ cô cần, đảm bảo có thể khiến anh ta lên giường cô."

Trịnh Quốc Vũ không phải người tốt gì, Tiểu Thất bán thuốc không áy náy chút nào.

Trần Ni cảm thấy mỹ mãn, đắc ý mình có một hệ thống giỏi như vậy.

Trịnh Quốc Vũ nằm trên giường, đôi tay gối ra sau đầu phát ngốc.

Trịnh Lão Căn không ở nhà, cả ngày đều không thấy bóng dáng.

Có người gõ cửa phòng, Trịnh Quốc Vũ đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa là Trần Ni thì nín thở theo bản năng.

Vậy mà nằm ngoài dự đoán không ngửi được mùi thối, trái lại trong không khí còn có mùi thơm nhàn nhạt.

Sao không giống với em gái nói vậy nhỉ?

"Quốc Vũ, uống nước đi."

Trần Ni giơ ca tráng men lên, đưa ca tới trước mặt Trịnh Quốc Vũ.

Tiểu Thất nói thuốc viên này có tác dụng dụ dỗ, Trịnh Quốc Vũ chắc chắn sẽ uống hết.

Trong lòng Trịnh Quốc Vũ từ chối, nhưng chóp mũi lại ngửi được mùi thơm mê người.

Anh ta nhận lấy ca tráng men trong tay Trần Ni, uống một hơi cạn sạch. Trần Ni lộ ra tươi cười thực hiện được, Trịnh Quốc Vũ trả ca tráng men cho cô ta, trước mắt đột nhiên mơ hồ.

Đỡ lấy Trịnh Quốc Vũ, Trần Ni kéo anh ta về phòng mình.

Ngưu Lan Hoa khát nước nên đi ra cửa, vừa vặn thấy được cảnh này.

"Con gái, con muốn làm gì?"

Trần Ni dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Ngưu Lan Hoa, ánh mắt lạnh như băng.

"Con gái, không phải mẹ không cứu con, thực sự là do tình hình đó..."

"Câm miệng!"

Trần Ni không muốn nói lời vô nghĩa với Ngưu Lan Hoa, đỡ Trịnh Quốc Vũ vào phòng.

Ngay sau đó lại đi ra, dán sát bên tai Ngưu Lan Hoa nói nhỏ mấy câu.

Đôi mắt Ngưu Lan Hoa sáng lên, dùng sức gật đầu.

Bóng đêm mê người, hoa tú cầu trên sườn núi vừa vặn nở.

Trong sân, cây tường vi tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Chu Cảnh Diên nắm tay Lục Thanh Nghiên về nhà, mới đóng cửa lại đã ôm lấy cô, vây cô trong lòng mình.

Sau lưng Lục Thanh Nghiên dựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy mê người.