Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 253: Biết Người Lần Trước Bắt Nạt Tôi Ở Đâu Không




Lục Thanh Nghiên giơ chân lên, đá mạnh về phía anh ta.

Trịnh Quốc Vũ căn bản không nghĩ tới Lục Thanh Nghiên sẽ bạo lực như vậy, lập tức ngã xuống đất.

"Em đá tôi?"

"Biết người lần trước bắt nạt tôi ở đâu không?"

Lục Thanh Nghiên từ trên cao nhìn xuống Trịnh Quốc Vũ, lạnh lùng mở miệng.

Sau lưng Trịnh Quốc Vũ lạnh lẽo, lần đầu tiên phát hiện ánh mắt của người phụ nữ này quá giống với ánh mắt của người đàn ông vừa rồi.

Khiến người ta không khỏi sinh ra sợ hãi, lùi bước!

"Ở đâu?"

Sau khi hỏi ra theo bản năng, anh ta mới kịp phản ứng, thầm mắng mình bị một người phụ nữ dọa sợ.

"Đã chết, có lẽ lúc này chỉ còn lại một bộ xương cốt."

Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nói một câu, khiến toàn thân Trịnh Quốc Vũ tê dại.

Khi lấy lại tỉnh thần, Lục Thanh Nghiên đã sớm rời đi.

Lục Thanh Nghiên về nhà vừa rửa hộp, vừa nghĩ tới chuyện của Chu Cảnh Diên.

Cô không biết Chu Cảnh Diên bị đuổi ra khỏi Chu gia, vậy mà là ngày sinh nhật của anh.

Người Chu gia quá đáng ghét!

"Cô đang nghĩ gì thế?"

Thẩm Nguyệt mồ hôi đầy đầu đi vào, trong tay là bình nước ấm.

Lục Thanh Nghiên dùng khăn lông lau tay: "Không có gì."

"Tôi uống hết nước rồi, nên đến chỗ cô xin một ít."

Thẩm Nguyệt giơ bình nước ấm, đi về phía giếng nước chuẩn bị lấy nước giếng.

"Đợi một lát."

Giơ tay ngăn cản Thẩm Nguyệt, Lục Thanh Nghiên nhận lấy bình nước trong tav cô ấy. đi về phía tủ. "Con gái đừng uống nước lạnh, không tốt cho cơ thể."

Rót nước ấm vào trong bình nước, lúc này Lục Thanh Nghiên mới đưa bình nước cho cô.

Thẩm Nguyệt cầm lấy bình nước ấm, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Cảm ơn cô, Thanh Nghiên."

"Chúng ta là bạn, nói cảm ơn cái gì."

"Ừm, chúng ta là bạn."

Giọng nói của Thẩm Nguyệt hơi khàn khàn, có chút nghẹn ngào.

Rõ ràng mới quen biết không lâu, lại luôn cảm thấy hai người như quen biết nhiều năm, Lục Thanh Nghiên còn quan tâm cô ấy hơn cả người nhà khiến Thẩm Nguyệt cảm động muốn khóc.

"Chỗ tôi còn có ít bánh quy, cô cầm lấy lát nữa đói bụng thì ăn."

Lục Thanh Nghiên mở tủ ra, đưa túi giấy trong tủ cho Thẩm Nguyệt.

"Tôi không cần."

Thẩm Nguyệt xua tay từ chối, xoay người muốn rời đi.

Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay cô ấy: "Thứ này không chỉ cho mình cô, lát nữa cô lại cho Chu Cảnh Diên và Thẩm Lâm ăn cùng nữa."

Với hiểu biết của cô về Thẩm Nguyệt, giữa trưa chắc chắn không ăn nhiều, cũng biết cô ấy sẽ không nhận đành phải lấy Chu Cảnh Diên ra làm cái cớ.

"Buổi tối tan làm, cô và Thẩm Nguyệt tới nhà tôi một chuyến."

"Có chuyện gì sao?"

Thẩm Nguyệt cảm thấy khó hiểu hỏi Lục Thanh Nghiên.

"Thịt dê dư lại lần trước, tôi phơi thành thịt khô, bây giờ đã có thể ăn, buổi tối các cô mang về ăn đi."

Hiện giờ không thích hợp cho Thẩm Nguyệt, còn phải đợi cô ấy và Thẩm Lâm tan làm mang về.

"Không cần cho tôi và Thẩm Lâm đâu, cô ăn đi."

"Cứ quyết định như thế đi, không được từ chối."

Lục Thanh Nghiên không cho Thẩm Nguyệt cơ hội từ chối, giọng điệu kiên quyết.

Thẩm Nguyệt không từ chối được, chỉ có thể gật đầu.

Lục Thanh Nghiên nở nụ cười, nghĩ tới gì đó gọi Thẩm Nguyệt chuẩn bị rời đi lại. "Thẩm Nguyệt, cô biết chuyện 11 năm trước, khi Chu Cảnh Diên bị đuổi ra khỏi nhà không?"

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng hỏi Thẩm Nguyệt, sau khi do dự vẫn quyết định làm rõ mọi chuyện, cô muốn hoàn toàn hiểu biết về Chu Cảnh Diên.

Thẩm Nguyệt sửng sốt, chậm rãi gật đầu.

Khi Chu Cảnh Diên bị đuổi ra khỏi Chu gia, cô ấy còn ít tuổi, nhưng thường xuyên nghe mọi người trong thôn nói.

"Vậy cô nói cho tôi."

"Cô thực sự muốn biết ư?"

Thẩm Nguyệt nhìn Lục Thanh Nghiên, chắc chắn cô muốn biết lúc này mới chậm rãi mở miệng.

"Nghe nói lúc trước anh Cảnh Diên vì một quả trứng gà, nên bị đuổi ra khỏi Chu gia."

Không nhận được đáp lại của Lục Thanh Nghiên, Thẩm Nguyệt cẩn thận nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, phát hiện trong đôi mắt của cô tràn ngập phẫn nộ.

Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay, nỗ lực kìm nén khổ sở ở sâu trong lòng mình.

Chỉ vì một quả trứng gà, lại bị người thân vô tình đuổi ra khỏi cửa.

Cô biết lúc ấy là năm nạn đói gian nan nhất.

Nhưng cũng không đến mức vì một quả trứng gà, mà đuổi đứa bé 10 tuổi ra cửa như vậy.

Sao người Chu gia có thể ác độc như thế?

"Thanh Nghiên, cô đừng đau khổ, mọi chuyện đã qua lâu như vậy, có lẽ anh Cảnh Diên đã sớm không để ý."

Thẩm Nguyệt không biết nên an ủi Lục Thanh Nghiên thế nào, cũng biết rõ Lục Thanh Nghiên đang bất bình thay Chu Cảnh Diên.