Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 251: Cô Ấy Kết Hôn Rồi Ư




Nhưng mà học kiểu gì, cũng không học được!

"Không phải là cô ta tới đưa cơm cho anh ba đấy chứ?"

Trịnh Quốc Anh lạnh lùng cười nhạo một tiếng.

Người phụ nữ này mở miệng nói không thích, kết quả còn không phải chủ động đưa tới cửa.

Trịnh Quốc Vũ vốn không nghĩ nhiều, nghe Trịnh Quốc Anh nói như thế, lập tức lau mồ hôi trên trán, chỉnh lại quần áo trên người.

Lục Thanh Nghiên hoàn toàn không nhìn hai anh em Trịnh Quốc Vũ, lập tức đi tới bờ ruộng khác.

"Cô ta muốn đi đâu thế?"

Trịnh Quốc Anh trợn mắt há miệng, chẳng lẽ là cô ta nghĩ sai?

Trịnh Quốc Vũ xanh mặt, đặt mông ngồi xuống nhìn chằm chằm phương hướng Lục Thanh Nghiên rời đi.

Một lát sau, Lục Thanh Nghiên đứng ở một chỗ râm mát.

Hai anh em Trịnh Quốc Vũ phát hiện, vậy mà cô đi tới chỗ người đàn ông cao lớn kia.

Không biết hai người nói gì, trong mắt tràn ngập nhu tình cùng nhau đi tới chỗ râm mát.

"Cô ấy kết hôn rồi ư?"

Trịnh Quốc Vũ nắm chặt tay, trợn to mắt nhìn.

Chẳng trách trướng mắt mình, hóa ra là đã kết hôn.

Trong lòng Trịnh Quốc Anh ghen tị.

Bởi vì cô ta phát hiện người đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên, là người đàn ông buổi sáng cô ta nhìn nhiều lần.

"Hai người đang nhìn gì thế?"

Trần Ni tới muộn một bước.

Mới đi tới gần, vậy mà phát hiện hai anh em Trịnh Quốc Vũ đang thất thần nhìn bên kia.

"Cô ấy kết hôn rồi ư?"

Trịnh Quốc Vũ không trả lời Trần Ni, lạnh giọng hỏi cô ta.

Trần Ni nhìn qua, khi thấy Lục Thanh Nghiên gương mặt âm trầm. Rất rõ ràng Trịnh Quốc Vũ còn có ý nghĩ đối với Lục Thanh Nghiên, Trần Ni tuyệt đối không cho phép con mồi mình nhìn trúng chạy trốn.

Trịnh Quốc Vũ chỉ ước mình tới nơi này sớm một chút.

Nếu không mỹ nhân xinh đẹp như vậy sẽ là của anh ta, sao có thể gả cho người nông thôn?

"Tôi đói bụng, hôm nay ăn gì thế?"

Trịnh Quốc Anh thực sự không vui, không chút khách sáo chỉ huy Trần Ni.

Trần Ni mắng thầm Trịnh Quốc Anh trong lòng, trên mặt không thể không làm ra dáng vẻ dịu dàng hiền thục.

"Hôm nay ăn thịt kho tàu, tôi còn nấu canh trứng nữa."

Trần Ni đưa cho Trịnh Quốc Anh một hộp cơm, lại đưa cho Trịnh Quốc Vũ, liếc mắt đưa tình nhìn anh ta.

Trịnh Quốc Vũ chịu nhục ở chỗ Lục Thanh Nghiên, được Trần Ni đối đãi như thế tâm trạng tốt hơn không ít.

"Uống nước đi, em còn đặc biệt thêm nhiều đường trắng vào nữa."

Trần Ni cầm lấy bình nước, càng thêm dịu dàng nói.

Trịnh Quốc Anh cười trào phúng: "Không phải là cô nghĩ rằng thêm nhiều đường trắng vào thì uống ngon đấy chứ?"

Người nhà quê đúng là người nhà quê, thực sự nghĩ thêm đường trắng vào sẽ thành thứ tốt.

Trần Ni cảm thấy bình nước trong tay rất nặng, bị Trịnh Quốc Anh nhục nhã mặt đỏ tai hồng.

Người thành phố như thế nào, Trần Ni không biết, cô ta chỉ muốn đưa những thứ mình thấy tốt nhất cho Trịnh Quốc Vũ mà thôi.

"Tiểu Anh, câm miệng."

Trịnh Quốc Vũ còn có chút hứng thú đối với Trần Ni, đương nhiên sẽ không cho phép Trịnh Quốc Anh bắt nạt Trần Ni.

Trịnh Quốc Anh khinh thường mím môi, mở hộp cơm ra: "Đây là thịt kho tàu ư?"

Thịt đen thui còn có thể ngửi được mùi khét.

Còn có canh trứng kia nữa, vừa nhìn là biết đun lâu quá, như vậy ăn kiểu gì?

Trịnh Quốc Vũ cắn một miếng thịt kho tàu, khó ăn đến mức anh ta không thể nuết đực miếng thứ hai. "Làm sao vậy?"

Trần Ni ăn thấy khá ngon, không cảm thấy có gì không thể ăn.

"Khó ăn muốn chết, cô làm lại lần nữa cho tôi."

Trịnh Quốc Anh phát tác tính tình tiểu thư, ỷ vào Trần Ni thích anh ba mình nên trực tiếp ra lệnh cho cô.

"Dựa vào cái gì chứ?"

Trần Ni cũng không hiền lành gì, đâu chịu đựng được Trịnh Quốc Anh ra lệnh cho mình.

Hai người lập tức căm tức nhìn đối phương, không có ý nhượng bộ.

Cách hơn mười mét, Lục Thanh Nghiên ngồi bên cạnh Chu Cảnh Diên, bên tai là tiếng cãi vã của Trần Ni và Trịnh Quốc Anh.

"Cười gì thế?"

Bên cạnh truyền tới giọng nói trầm thấp của Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn anh.

"Bên kia đang cãi nhau, anh không cảm thấy buồn cười sao?"

Cô ra hiệu cho Chu Cảnh Diên nhìn qua, tâm trạng không tệ lắm.

Chu Cảnh Diên nuốt miếng cơm, khi nhìn qua vừa vặn đối diện với đôi mắt ghen ghét của Trịnh Quốc Vũ.

"Không có gì đẹp cả, anh muốn uống nước."

Chu Cảnh Diên nâng tay lên chạm vào sau gáy Lục Thanh Nghiên, quay đầu cô về phía mình.