Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 243: Dựa Vào Anh




Một số thím thấy Lục Thanh Nghiên hôn môi Từ Ngọc Mai, xấu hổ đến mức không dám nhìn.

"Đây là hô hấp nhân tạo, Thanh Nghiên đang cứu Ngọc Mai."

Ngô Tiểu Anh giải thích với đám bác gái, vẻ mặt nôn nóng nhìn.

"Khụ..."

Mười phút sau, khi mọi người cho rằng Từ Ngọc Mai không cứu được, cô ta phát ra âm thanh suy yếu.

"Đâu cần phải làm như vậy, sống sót không tốt sao?"

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng khuyên giải Từ Ngọc Mai.

Cô và Từ Ngọc Mai không có thù oán gì, đơn giản là cô ta từng giúp Trần Ni một hai lần, cũng không tính là người xấu gì.

Nếu đổi thành là Trần Ni, chết ở trước mặt cô cũng đừng mơ cô cứu cô ta.

Từ Ngọc Mai mở to mắt, nước mắt không nhịn được chảy ra.

Lục Thanh Nghiên không nhìn cô ta nữa, sau lưng đều là mồ hôi, khi đứng dậy suýt nữa vì không còn sức mà té ngã.

Chu Cảnh Diên kịp thời đỡ lấy cô, đau lòng nói: "Dựa vào anh."

Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn anh, nở nụ cười xán lạn với Chu Cảnh Diên, yếu ớt dựa vào anh, đợi sức lực khôi phục mới đứng thẳng người.

"Thật thần kỳ, Ngọc Mai thực sự được cứu rồi."

Giọng nói kinh ngạc vui mừng truyền từ trong đám người ra.

"Con gái của tôi."

Mẹ Từ khoan thai tới muộn, nhào tới ôm lấy Từ Ngọc Mai lớn tiếng kêu khóc.

Cả người Từ Ngọc Mai run rẩy, hồi tưởng lại thời khắc cận kề tử vong vừa rồi.

Nếu lại cho cô ta một cơ hội, cô ta sẽ không nhảy sông.

"Ô ô ô..."

Từ Ngọc Mai vừa sợ hãi vừa hối hận, nghĩ tới tình cảnh sau này của mình, tuyệt vọng không nhịn được tràn lan trong lòng cô ta.

"Ngọc Mai bị Liễu Siêu từ hôn, bây giờ lại bị Thiết Ngưu ôm, sau này còn ai dám cưới con bé?"

"Đúng vậy, đáng tiếc cho cô gái tốt như Ngọc Mai."

Trong đám người, một số bác gái lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Từ Ngọc Mai vốn nhỏ giọng khóc thút thít, lập tức khóc to.

"Xem con đã làm chuyện gì kìa, sau này người trong nhà còn ngẩng đầu kiểu gì?"

Mẹ Từ kêu khóc, giơ tay tát Từ Ngọc Mai một cái.

Mẹ Từ vốn trọng nam khinh nữ, để ý thanh danh của mình và mấy đứa con trai, sao có thể để ý Từ Ngọc Mai.

"Cháu cưới, cháu cưới Ngọc Mai."

Vương Thiết Ngưu nghẹn đến gương mặt đỏ bừng, lấy hết can đảm mở miệng.

Mẹ Từ trợn mắt há miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thiết Ngưu khờ ngốc.

Từ Ngọc Mai nín khóc, không dám tin tưởng.

Thanh danh của cô ta đã như vậy, còn có người nguyện ý cưới cô ta?

Lục Thanh Nghiên nhìn thấy cảnh này, mỉm cười nói: "Về nhà đi."

Mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt, cảnh diễn đã gần như hạ màn, cô cảm thấy cần phải trở về.

"Ừm, về nhà."

Chu Cảnh Diên lén nắm lấy tay cô, hai người lặng yên không tiếng động rời đi.

Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía trước cây đại thụ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh như băng.

Trần Ni cảm thấy có người đang nhìn cô ta, khi cô ta quay đầu lại thì không thấy ai.

Từ Ngọc Mai không sao, Trần Ni thở phào nhẹ nhõm đồng thời cảm thấy đáng tiếc.

Đáng tiếc sao cô ta không chết đuối đi?

Vốn tưởng rằng hủy hoại thanh danh của Từ Ngọc Mai, khiến cô ta nhận được báo ứng, bây giờ còn có người nguyện ý cưới cô ta.

Trần Ni đang định rời đi, eo bị người ta đụng mạnh, đau đến mức cô ta nhe răng trợn mắt.

Trần Cẩu Đản che trán, ngã xuống đất: "Đôi mắt của cô bị mù có phải Trần Ni lạnh lùng nhìn về phía Trần Cẩu Đản: "Mày lặp lại lần nữa xem?"

"Tôi nói cô là người mù, Trần Ni là người mù thối tha."

Trần Cẩu Đản làm mặt quỷ với Trần Ni, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.

Từ sau khi Vương Kim Nga bị bắt, cả nhà Trần Cẩu Đản yên tĩnh rất lâu.

Mỗi ngày cậu bé bị nhốt ở nhà, hôm nay vất vả lắm mới lén đi ra cửa muốn xem náo nhiệt, kết quả gặp Trần Ni.

"Con nhóc chết tiệt, đồ xấu xí, đồ thối tha."

Mấy từ thô tục học được từ chỗ Miêu Hồng Hà và Vương Kim Nga, Trần Cẩu Đản không chút khách sáo mắng lên người Trần Ni.

Đôi mắt của Trần Ni đỏ lên, nắm chặt tay lại trừng Trần Cẩu Đản.

Sau khi mắng đủ xong, Trần Cẩu Đản nhổ nước bọt với Trần Ni, đứng dậy muốn rời đi.

Một bàn tay từ phía sau Trần Cẩu Đản vươn ra che miệng cậu bé, bế cậu bé lên đi tới chỗ không người.

Ở phía xa vẫn còn đang náo nhiệt, không ai chú ý tới Trần Ni biến mất không thấy và Trần Cẩu Đản.

Ngày hôm sau, Lục Thanh Nghiên ở trong nhà chuẩn bị làm hai bộ đồ mặc trong tiệc cưới.