Thường ngày đứa bé trong đội chỉ hái ngọt ăn, bởi vì quả ăn nhiều không hết, phần lớn sẽ lãng phí trên núi.
"Vậy chúng ta lên núi hái nhiều một chút đi."
Lục Thanh Nghiên muốn làm rượu nho, đến lúc làm tiệc cưới của cô và Chu Cảnh Diên, có thể dùng rượu nho đãi khách.
"Hái nhiều như vậy, cô ăn hết sao?"
Thẩm Nguyệt ăn xong quả nho cuối cùng trong tay, cảm thấy khó hiểu hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Không ăn hết, tôi muốn lấy làm rượu nho."
"Rượu nho ư? Quả nho còn có thể làm rượu à?"
Thẩm Nguyệt kinh ngạc đến ngây người, cô ấy chưa bao giờ nghe nói quả nho còn có thể làm rượu.
Sao Thanh Nghiên lợi hại như vậy?
Chuyện gì cũng biết!
"Ừm, đợi tôi làm xong, sẽ cho cô nếm thử."
Lục Thanh Nghiên biết rượu là thứ tốt ở niên đại này, người bình thường không uống được.
Dù sao cũng rảnh rỗi, trong không gian có nhiều nho, làm một ít ra cho mọi người nếm thử.
"Rượu không ngon lắm, tôi không uống."
Thẩm Nguyệt lắc đầu, bày tỏ từ chối.
Cha cô ấy từng mua hai lạng rượu trắng uống, hương rượu đặc biệt gay mũi, rất khó ngửi, chắc chắn không ngon.
Không biết vì sao mọi người đều thích?
"Đợi tôi làm xong, cô nếm thử sẽ biết uống có ngon không."
Quyết định xong, Lục Thanh Nghiên cầm lấy sọt, chuẩn bị lên núi hái nho dại với Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt xách theo rổ của mình, đi cùng em trai theo sau Lục Thanh Nghiên.
Ba người đi về phía Thanh Sơn, rất nhanh đã tới chân núi Thanh Sơn.
Thẩm Nguyệt dẫn theo Lục Thanh Nghiên đi tới nơi thường ngày mình hay hái nho dại. Từng chùm nho dại màu đỏ tím xen lẫn trong cỏ dại, phá lệ mê người.
Lục Thanh Nghiên tiến lên hái một quả, chua đến mức hàm răng của cô sắp rụng.
Thẩm Nguyệt ôm bụng cười to, Thẩm Lượng thì che miệng nhỏ cười trộm.
Lục Thanh Nghiên nhả hạt nho dại ra, trong miệng hơi chua, cảm thấy nước mắt sắp bị chua ra.
"Cô còn cười?"
Cô cho rằng nho dại Thẩm Nguyệt mang tới đều ngọt, đâu biết sẽ chua như thế.
Nhìn đẹp như vậy, sao ăn vào không ngọt chút nào?
"Được rồi, tôi không cười nữa."
Nhịn cười, Thẩm Nguyệt đi đến chỗ khác.
Nhẹ nhàng vén cỏ dại lên, bên trong lộ ra mảng lớn nho dại, từng chùm rủ xuống dưới lá nho.
"Mau tới đây, chỗ này mới ngọt."
Lục Thanh Nghiên đi tới, hái một quả, quả nhiên là rất ngọt.
"Hái đi."
Thẩm Nguyệt tiến lên, thật cẩn thận hái một chùm nho.
Thẩm Lượng ngoan ngoãn ở bên cạnh giúp đỡ.
Chỉ một lát sau, mấy người hái được hai ba cân.
"Đủ rồi!"
Lục Thanh Nghiên gọi hai chị em Thẩm Nguyệt còn muốn hái nữa.
Cô chỉ hái một ít làm dáng mà thôi, quan trọng nhất vẫn là quả nho trong không gian mới làm được rượu nho ngon.
"Đủ rồi ư?"
Thẩm Nguyệt hái chùm nho cuối cùng, để vào sọt của Lục Thanh Nghiên.
"Đủ rồi."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, khoác giỏ tre.
Ba người vừa định chuẩn bị xuống núi, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng dê núi kêu.
"Sao lại có tiếng dê núi kêu nhỉ?" "Núi Thanh Sơn các cô còn có dê núi à?"
Lục Thanh Nghiên chưa bao giờ nghe người ta nói Thanh Sơn có dê núi, cô còn tưởng chỉ có lợn rừng, gà rừng mà thôi.
"Trước đây chưa từng thấy qua, hay là chúng ta đi xem đi?"
Thẩm Nguyệt vén cỏ dại trước mặt lên, chạy về phía phát ra tiếng dê núi kêu.
Nếu có thể bắt được, thực sự tốt biết bao!
Thẩm Lượng chạy theo chị gái, Lục Thanh Nghiên không có biện pháp chỉ có thể theo sau.
"Anh Diên, vậy mà chúng ta bắt được dê?"
Thẩm Lâm hưng phấn đè dê lại, đã lâu không được ăn thịt, thèm đến mức sắp chảy nước miếng.
Anh ta chưa bao giờ thấy được dê núi trên Thanh Sơn, đây là lần đầu tiên.
Không biết dê núi có ăn ngon không?
Nghe người già nói thịt dê có vị tanh, chắc chắn không ăn ngon.
Chu Cảnh Diên lấy dây thừng ra trói chặt tay chân dê, không để nó chạy trốn.
"Anh Diên, con dê này làm sao bây giờ?"
Thẩm Lâm dò hỏi Chu Cảnh Diên, không đợi Chu Cảnh Diên trả lời, Thẩm Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
"Thẩm Lâm?"
"Thẩm Nguyệt, sao cô lại ở đây?"
Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Lục Thanh Nghiên đi từ phía sau Thẩm Nguyệt ra, nhìn thấy vậy mà là Chu Cảnh Diên và Thẩm Lâm thì hơi kinh ngạc nhướng mày.
"Hai anh bắt dê à?"
Hai người này đang làm gì thế?
Dê núi chạy trốn rất nhanh còn có thể bắt được, cô không thể không bội phục hai người.
Chẳng trách Chu Cảnh Diên sẽ tích lũy được nhiều tài phú chỉ trong thời gian ngắn như vậy!
"Là anh Diên bắt dê, tôi chỉ giúp đè lại."
Dáng vẻ 1a Thẩm Lâm kiêu nao. điếng v như là anh †a hắt: Thẩm Nguyệt ở bên cạnh mím môi, suýt nữa không nhịn được châm chọc Thẩm Lâm.