Lần đầu tiên anh ta động lòng, còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Hôm nay mẹ anh ta còn bắt nạt người ta, không biết trong lòng cô chán ghét anh ta tới mức nào.
Trên mặt Hạ Tú Hồng tràn ngập không dám tin, nhìn biểu cảm nghiêm túc của con trai, biết những lời anh ta mới nói là thật.
Vừa rồi bà ta mất mặt cỡ nào?
Bà Vu thở dài, khập khiễng đi vào trong phòng.
Tâm trạng của Lục Thanh Nghiên không tốt lắm, giúp người ta một chút còn giúp ra vấn đề, thực sự ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.
Lấy một viên kẹo ra nhét vào trong miệng, cảm nhận được vị ngọt lúc này tâm trạng của cô mới tốt hơn một chút.
Ghế sau xe được cô để đầy đồ, nửa tiếng sau Lục Thanh Nghiên trở lại đại đội Thịnh Dương.
"Thanh Nghiên trở về rồi à? Mua gì thế, mua nhiều như vậy?"
Ngưu Lan Hoa đứng ở cửa nhà mình cắn hạt dưa, trên mặt đất đầy vỏ hạt dưa bà ta nhổ ra.
Ngưu Lan Hoa như vậy đâu còn nhìn ra được đau đớn mấy ngày trước, lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo trước đây.
"Không mua gì cả."
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nói, không để ý tới Ngưu Lan Hoa.
Trần Ni đi ra khỏi phòng, ánh mắt nhìn xe đạp mới tỉnh của Lục Thanh Nghiên, trong mắt tràn ngập chán ghét nhưng không nói một câu.
Lục Thanh Nghiên đính hôn với Chu Cảnh Diên, cô ta biết rất rõ, còn biết lễ hỏi của Lục Thanh Nghiên cao cỡ nào.
Hai người này chắc chắn là đang khoe ân ái!
Sau này cô ta cũng tìm một đối tượng lợi hại, nhất định phải lợi hại hơn Chu Cảnh Diên.
"Thanh Nghiên, mua nhiều như vậy à?"
Trương Quế Hương đi tới, giọng nói dịu dàng tràn ngập thiện ý.
"Đúng vậy ạ, mua mấy thứ cần dùng cho kết hôn ạ."
Khác với thái độ lạnh nhạt khi đối diện với Ngưu Lan Hoa, khi Lục Thanh Nghiên đối mặt với Trương Quế Hương trên mặt còn có ý cười. "Thím Quế chúc mừng cháu trước."
Nói chuyện phiếm với Trương Quế Hương xong, Lục Thanh Nghiên đẩy xe đạp về nhà.
Ngưu Lan Hoa ở phía sau nhổ nước bọt: "Kiêu ngạo cái gì, cho rằng bà đây hiếm lạ lắm ấy."
Trần Ni không rên một tiếng, không biết đang nghĩ gì.
"Tiểu Ni, mẹ cũng muốn một chiếc xe đạp, con nói cho thần tiên cho nhà chúng ta một chiếc đi?"
Vẻ mặt Ngưu Lan Hoa lấy lòng, đưa hạt dưa cho Trần Ni.
Trần Ni đẩy tay bà ta ra, ghét bỏ nói: "Con rất mệt, ngày khác lại nói."
Gần đây cô ta tiêu hao quá nhiều, tuổi thọ thì không có tiến triển gì mấy, còn dư lại 20 năm, đâu dám tùy ý tiêu.
Bên Liễu Siêu đã mắc mưu, cô ta đang đợi xem kịch vui.
Tất cả những người đắc tội cô ta đừng mơ có kết cục tốt, khai đao với Từ Ngọc Mai trước đã.
Lục Thanh Nghiên đẩy xe vào trong sân, xách theo đồ vào nhà chính.
Mấy phút sau, Thẩm Nguyệt dẫn theo Thẩm Lượng đi tới, tay còn cầm giỏ tre.
"Thanh Nghiên, tôi tới rồi."
"Chị Thanh Nghiên."
Hai chị em đi vào nhà chính, ánh mắt nhìn về phía bàn gỗ, thấy phía trên đặt một đống đồ.
"Mua nhiều đồ như vậy à?"
Thẩm Nguyệt kinh ngạc mở miệng, Thẩm Lượng không dám nhìn nhiều, an tĩnh đứng một bên.
"Chỉ mua mấy thứ cần dùng cho kết hôn thôi."
Lục Thanh Nghiên bảo hai người ngồi xuống, thấy Thẩm Nguyệt xách rổ trong tay: "Sao cô còn mang theo rổ tới?"
Thẩm Nguyệt giơ rổ trong tay lên: "Đây là nho dại tôi hái được trong núi, hương vị không tệ lắm, mang tới cho cô nếm thử xem."
Lục Thanh Nghiên nhận lấy rổ: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, cô giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa nói cảm ơn đâu!"
Thẩm Nguyệt xua tay, cười hì hì nói. Lục Thanh Nghiên mỉm cười.
Cô không nói cho Thẩm Nguyệt, ban đầu chiếu cố cô ấy đều là vì chị họ cô ấy.
Nhưng mà trong thời gian ở chung, cô càng ngày càng thích tính cách tiêu sái của Thẩm Nguyệt, đương nhiên vì vậy cũng thành bạn với cô ấy.
"Tôi đi rửa nho, lát nữa cùng nhau ăn đi."
Lục Thanh Nghiên xách theo rổ đi ra ngoài, rất nhanh lại bưng nho rửa sạch đi vào, cùng ăn nho với hai chị em.
Thẩm Nguyệt lấy một chùm cho em trai trước, mình cũng lấy một chùm.
"Còn chưa chúc mừng cô sắp kết hôn với anh Cảnh Diên."
Thẩm Nguyệt biết được Chu Cảnh Diên đính hôn với Lục Thanh Nghiên, cảm thấy vui vẻ thay hai bọn họ.
"Cảm ơn!"
Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng, đặt đồ sang một bên, ngồi trên ghế ăn nho với đám Thẩm Nguyệt.
"Trong núi có nhiều nho dại ư?"
Nghĩ tới gì đó, Lục Thanh Nghiên dò hỏi Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt gật đầu: "Tôi biết một chỗ có rất nhiều nho dại."
Nho dại rất nhỏ, phần lớn đều rất chua.