Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 225: Thím Chúc Phúc Các Cháu Trước




"Nếu Cảnh Diên có thể lấy ra càng nhiều hơn, bà nhất định sẽ bảo thằng bé lấy thêm."

"Bà ngoại!"

Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, cô nghe những lời này của Lưu Tú Cần, còn tưởng Chu Cảnh Diên chỉ cho cô 88 tệ.

Không có biện pháp, Lục Thanh Nghiên đành phải cất tiền đi.

"Cháu không chê thì tốt, bà ngoại chỉ hi vọng có thể nhìn thấy các cháu hạnh phúc."

Lưu Tú Cần nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, đôi mắt hơi ướt át.

Bà ấy cho rằng đời này sẽ không nhìn thấy được ngày này, cũng may cháu ngoại còn biết cố gắng.

"Ngày mùng 9 tháng 9 là ngày lành, thím chúc phúc các cháu trước."

"Cảm ơn thím ạ."

Tới gần giữa trưa, đám người chuẩn bị rời đi.

"Bà ngoại, thím Đường, hôm nay ăn cơm ở nhà cháu đi ạ, cháu đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi."

Đứng dậy ngăn mấy người muốn rời đi lại, Lục Thanh Nghiên vội mở miệng giữ lại.

"Không cần, đâu thể ăn cơm nhà cháu được."

Tuy da mặt của Đường Quyên dày, nhưng là người rất thức thời.

Niên đại này làm mai, sao có thể ăn cơm ở nhà gái, dù sao cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng.

"Thanh Nghiên, không cần giữ bà ngoại, bà ngoại cũng nên đi về."

Lưu Tú Cần cũng không muốn ở lại.

Lục Thanh Nghiên ra hiệu bằng mắt với Chu Cảnh Diên, bảo anh nhanh chóng giải quyết.

"Thím, bà ngoại, chúng ta ăn cơm xong hãy đi."

Chu Cảnh Diên đã mở miệng, Đường Quyên không biết từ chối kiểu gì.

Cuối cùng đám người quyết định ở lại ăn cơm.

Lục Thanh Nghiên bảo mọi người trò chuyện trước, một mình cô đi vào phòng bếp.

“BÀ nữoal cháu! đi aiún đỡ a" Cơ thể cao lớn của Chu Cảnh Diên, đi nhanh về phía phòng bếp.

Lưu Tú Cần gật đầu hài lòng, vui vẻ nhìn Chu Cảnh Diên đi giúp đỡ.

"Cảnh Diên đúng là biết thương người, sau này hai vợ chồng bọn họ nhất định sẽ sống hạnh phúc, thím cũng có thể yên tâm rồi."

Đường Quyên cười nói với Lưu Tú Cần, miệng uống nước đường trắng ngọt ngào.

Lại nghĩ tới bao lì xì Chu Cảnh Diên cho mình, tận 10 tệ, bà ấy cảm thấy trong lòng thoải mái.

"Sao anh lại vào đây?"

Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn, thì thấy Chu Cảnh Diên đi vào.

"Tới giúp đỡ."

Chu Cảnh Diên xắn tay áo lên, bắt đầu làm công việc Lục Thanh Nghiên đang làm.

Lục Thanh Nghiên đẩy anh ra: "Nếu anh muốn giúp đỡ, thì đi giết một con gà rừng anh mang tới đi."

Trong không gian của cô không thể lấy ra được nhiều nguyên liệu lắm, Chu Cảnh Diên mang gà rừng tới, thực sự giúp ích được cô rất nhiều.

"Được."

Chu Cảnh Diên cầm dao phay đi ra ngoài, chỉ một lát sau lại đi vào.

"Sao anh lại đi vào?"

Lục Thanh Nghiên mới nấu cơm xong thì thấy Chu Cảnh Diên, không vui lắm nói.

Thẩm Lâm đang giết gà."

Chu Cảnh Diên đứng phía sau Lục Thanh Nghiên, cúi đầu nhìn cô.

"Vậy anh đi rửa sạch củ cải đi."

Vừa chỉ huy Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên vừa bận việc trong tay.

Chu Cảnh Diên tiến lên cầm lấy củ cải, bưng chậu gỗ đi lấy nước rửa sạch.

Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn.

Anh cao lớn ngồi xổm dưới mái hiên bên ngoài phòng bếp, nghiêm túc rửa sạch củ cải trong tay.

Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng, kèm theo tỉa sáng mỏng mông lung. Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên dịu dàng, loại cảm giác này giống như cô và anh đã sống bên nhau rất lâu, bình phàm còn tốt đẹp.

Giữa trưa, Lục Thanh Nghiên làm bốn món mặn một món canh.

Một phần khoai tây hầm gà rừng, một phần củ cải thái sợi muối, một phần cải thìa xào.

Còn nấu sườn xào chua ngọt, canh thì là canh cà chua trứng.

Bữa cơm trưa phong phú khiến Đường Quyên trợn mắt há miệng, trong khoảng thời gian ngắn không dám hạ đũa.

"Thím Đường, thím đừng khách sáo."

Lục Thanh Nghiên ngồi xuống vị trí của mình, nhiệt tình tiếp đón Đường Quyên.

"Vậy thím không khách sáo nữa."

Đường Quyên hít sâu một hơi, trong chóp mũi đều là mùi thơm mê người của đồ ăn trên bàn.

"Không cần khách sáo đâu ạ."

Lục Thanh Nghiên gắp đùi gà đặt vào bát Lưu Tú Cần: "Bà ngoại, bà nếm thử xem ăn ngon không ạ?"

Lưu Tú Cần cười rất vui vẻ, ăn thịt đùi gà xong, liên tục gật đầu: "Ăn ngon, đừng để ý tới bà ngoại, cháu mau ăn đi!"

Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, bưng bát cơm của mình lên.

Một cái đùi gà khác được Chu Cảnh Diên gắp vào bát cô.

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Đừng gắp cho em, anh ăn đi."

Đường Quyên và Lưu Tú Cần nhìn nhau cười, coi như không thấy được.

Thẩm Lâm vùi đầu ăn cơm, trong miệng tràn ngập đồ ăn.

Đâu thấy được hình thức ở chung ấm áp của hai người đối diện.

Ăn cơm xong, Đường Quyên cảm thấy mỹ mãn vuốt bụng, lại nói một đống lời cát tường chúc phúc, lúc này mới rời đi.