Đi theo phương hướng truyền tới âm thanh, cuối cùng cô dừng bước ở nhà Ngưu Lan Hoa.
Lúc này nhà Ngưu Lan Hoa có mấy người vây quanh.
Mọi người đứng ở cửa, thăm dò nhìn bên trong.
"Tiểu Anh."
Lục Thanh Nghiên vỗ bả vai một người trong đó, gọi cô ấy.
Ngô Tiểu Anh bị dọa quay đầu lại, đợi khi thấy là Lục Thanh Nghiên thì võ ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ngại quá, dọa đến cô rồi đúng không?"
"Không sao không có việc gì, là tôi nhìn đến nhập tâm quá."
Ngô Tiểu Anh lắc đầu, lại nhìn về phía nhà Ngưu Lan Hoa.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Lục Thanh Nghiên nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
Trong sân nhà Ngưu Lan Hoa cũng có mấy người đang đứng, một người trong đó khóc lóc tê tâm liệt phế.
Trần Ni đứng trong góc, cúi đầu lau nước mắt giống như rất đau lòng.
Lục Thanh Nghiên cẩn thận đánh giá cô ta, ngoài ý muốn phát hiện Trần Ni nhìn như bi thương, thực ra khóe mắt không có giọt nước mắt nào.
Cô ta giả vờ đau khổ ư?
"Sáng hôm nay em trai Tiểu Ni được phát hiện chết trong phòng."
Ngô Tiểu Anh thở dài một hơi, nhìn Trần Ni đứng một mình ở một bên.
Cô ấy không biết mình có nên đi an ủi Trần Ni hay không?
Cho dù thế nào bọn họ cũng lớn lên trong cùng một thôn, trước đây còn là bạn tốt, cho dù Trần Ni không coi bọn họ là bạn.
Thôi, đâu cần tự mình chuốc lấy nhục!
"Trần Cẩu Thẳng chết rồi ư?"
Lục Thanh Nghiên hơi kinh ngạc.
Lần trước xảy ra hồng thủy, cô từng gặp Trần Cẩu Thẳng ở trên núi.
Tuy trở thành người thực vật, nhưng gương mặt của Trần Cẩu Thẳng hồng nhuận, được người nhà chăm sóc rất tốt.
Không giống người sẽ tử vong nhanh như vậy. Ánh mắt Lục Thanh Nghiên không nhịn được nhìn về phía Trần Ni.
Không biết vì sao, cô luôn có loại cảm giác kỳ lạ.
Giống như Trần Cẩu Thẳng chết, không thoát khỏi liên quan tới Trần Ni.
Không, cô đang suy nghĩ miên man gì thế?
Chỉ dựa vào Trần Cẩu Thẳng chết, Trần Ni không có chút đau lòng nào đã phán định có liên quan tới Trần Ni, thì quá mức võ đoán.
Bên tai Trần Ni đều là tiếng khóc đau lòng muốn chết của Ngưu Lan Hoa.
Cô ta làm bộ gạt lệ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên nụ cười mìỉa.
Nhìn đi, đây là khác biệt giữa con trai và con gái.
Cho dù Trần Cẩu Thẳng là người thực vật, ở trong lòng Ngưu Lan Hoa đứa bé vẫn là người quan trọng nhất.
Cô ta thì sao?
Trả giá nhiều như vậy, Ngưu Lan Hoa ngoại trừ bóc lột cô ta, thì vẫn là bóc lột cô ta!
Lại cười mỉa lần nữa, Trần Ni lười diễn kịch.
Ánh mắt cô ta lơ đãng nhìn về phía cổng lớn, nhìn thấy người đứng ngoài cửa lập tức xụ mặt.
Ngay sau đó, biểu cảm của cô ta trở nên đau thương khổ sở, cơ thể lung lay sắp đổ giống như bi thương quá mức.
Đôi mắt của Trần Ni sưng đỏ, đi về phía Ngô Tiểu Anh.
"Cô đi theo tôi."
Trần Ni kéo tay Ngô Tiểu Anh đi sang một bên.
Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía tay nắm tay của hai người.
"Tiểu Ni, cô không sao chứ?"
Ngô Tiểu Anh khô khốc dò hỏi Trần Ni, không chú ý tới tay mình còn bị Trần Ni kéo lấy.
"Cô tới nơi này làm gì? Là tới chê cười tôi sao?"
Trần Ni lau nước mắt, căm giận nhìn chằm chằm Ngô Tiểu Anh.
"Tôi không có, tôi biết em trai cô xảy ra chuyện, muốn đến an ủi cô."
Ngô Tiểu Anh biết Trần Ni không coi mình là bạn tốt, tới đây chỉ là muốn nói ©âu nén bị thưởng. "An ủi tôi? Tôi cần cô an ủi sao?"
Trần Ni cười mỉa trong lòng.
Cô ta không cần bất cứ kẻ nào an ủi, Trần Cẩu Thặng tử vong không liên quan tới cô ta.
Vốn định để Trần Cẩu Thặng sống một thời gian, kết quả sáng hôm nay cô ta xảy ra xung đột với Ngưu Lan Hoa.
Trần Ni tức giận quá, lập tức tiến vào phòng Trần Cẩu Thặng.
Đợi cô ta rời đi, đương nhiên là Trần Cẩu Thặng không còn sống nữa.
"Tôi..."
Ngô Tiểu Anh có chút đau lòng, không biết nên làm gì bây giờ.
Một bàn tay vươn ra chế trụ cánh tay của Trần Ni.
Trần Ni ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Lục Thanh Nghiên.
"Nói chuyện thì nói chuyện, cô buông cô ấy ra."
Kỳ lạ trên người Trần Ni khiến Lục Thanh Nghiên đề phòng cô ta theo bản năng, đặc biệt là gần đây Trần Ni luôn thích nắm lấy tay người ta.
Tay Trần Ni bị nắm đau, bị ép buông Ngô Tiểu Anh ra.
Lục Thanh Nghiên đáng chết, vậy mà cắt ngang chuyện tốt của cô ta.
"Các người muốn cùng nhau nhục nhã tôi ư?"
Trần Ni không chút khách sáo chất vấn, lạnh lùng nhìn hai người.
"Lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Lục Thanh Nghiên chỉ thản nhiên nói một câu.