Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 204: Đây Là Của Em, Chỉ Có Thể Là Của Em




Chu Cảnh Diên đẩy túi lại cho cô.

"Đây là của em, chỉ có thể là của em."

Ánh mắt anh kiên định nhìn cô, kèm theo tình cảm thuộc về anh.

Lục Thanh Nghiên rút tay về, mở túi tiền ra trước mặt anh.

Một chiếc vòng tay bạc phiếm đen được cô cầm trong tay.

"Vòng tay bạc?"

"Không đáng tiền, là thứ mẹ anh trân quý, nói muốn tặng cho con dâu tương lai."

Gia cảnh của Chu gia không tốt.

Vòng tay bạc này là lúc trước khi ông ngoại còn trẻ từng giúp đỡ nhà địa chủ, ông cụ nhà địa chủ khen thưởng cho ông ấy, sau này ông ngoại cho mẹ anh.

Lục Thanh Nghiên không có bất cứ ghét bỏ gì, đeo vòng tay bạc lên cổ tay.

"Đẹp không?"

Giơ tay trắng nốn lên, Lục Thanh Nghiên hỏi anh.

Chu Cảnh Diên mỉm cười, dịu dàng nói: "Rất đẹp."

Tầm mắt anh không nhịn được nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn của cô.

Vòng tay bạc hơi đen, vậy mà được cô đeo ra chút quý phái không nói nên lời.

"Đeo vào, nói lên cả đời này em đều là của anh."

Chu Cảnh Diên hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp gợi cảm.

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, thấy được ảnh ngược của mình trong mắt đối phương.

"Ừm!"

Cô nở nụ cười nhẹ nhàng gật đầu, một tay khác vuốt ve vòng tay bạc trên cổ tay.

Vòng ta bạc này đúng là trở nên rất nặng!

"Vậy khi nào chúng ta kết..."

"Thanh Nghiên!" ấy còn có Thẩm Lượng em trai cô ấy.

Hai chị em đi từ xa tới, trong tay Thẩm Lượng còn có một chiếc cần câu tự chế.

"Các cô đây là?"

Lục Thanh Nghiên cởi vòng tay bạc trên cổ tay, cho vào túi tiền, cho vào không gian.

Bị người ta quấy rầy, sắc mặt Chu Cảnh Diên không được tốt lắm, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng.

Thẩm Nguyệt hồn nhiên không biết quấy rầy đến người khác, vui vẻ đứng trước mặt Lục Thanh Nghiên.

Thẩm Lượng bị lạnh lẽo tỏa từ người Chu Cảnh Diên ra dọa sợ, trốn phía sau Thẩm Nguyệt.

"Tôi và em trai muốn đi câu cá, cô đi không?"

"Câu cá ư? Còn có thể đi câu cá à?"

Lục Thanh Nghiên tò mò hỏi Thẩm Nguyệt.

"Ừm, có thể câu mấy con cá nhỏ."

Thẩm Nguyệt gật đầu, nói cho Lục Thanh Nghiên.

Đây là mặt tương đối tốt ở đại đội Thịnh Dương.

Biết mọi người nghèo, đại đội trưởng cho phép mọi người câu một hai con cá nhỏ về nhà.

Còn nhiều, chắc chắn không được.

"Đi cùng đi."

Lục Thanh Nghiên chưa từng đến bờ sông của đại đội Thịnh Dương, cho nên muốn đi xem.

"Được, chúng ta đi cùng đi."

Thẩm Nguyệt lộ ra tươi cười, cùng Lục Thanh Nghiên sóng vai đi tới bờ sông.

Thẩm Lượng đi sau một bước, nhưng không dám đi cùng một chỗ với Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên đi theo sau ba người, chậm rãi như đi tản bộ.

Thẩm Lâm mới tan làm ở ngoài ruộng về thấy mấy người tụ tập cùng nhau, tung ta tung tăng chạy tới.

"Anh Diên, các anh đi đâu thế? Câu cá à?"

Thẩm Lâm nhìn thấv cần câu †rana †av Thẩm Liưđna ánh mắt sána lên.

Anh ta đã lâu không được ăn cá, miệng có chút thèm.

"Em cũng muốn đi."

Vì thế bốn người biến thành năm người.

"Cho cô."

Thẩm Nguyệt dán sát vào Lục Thanh Nghiên, móc một miếng bánh quy nhỏ ra đưa cho cô.

Lục Thanh Nghiên cúi đầu nhìn, rõ ràng là bánh quy cô lén đưa cho Thẩm Nguyệt.

"Tôi không cần, cô cho em trai cô ăn đi."

"Em trai tôi có, nhà tôi còn có rất nhiều."

Thẩm Nguyệt lặng lẽ nói, như là sợ bị người ta biết.

"Lần trước có người tốt tặng cho tôi và em trai rất nhiều đồ, tất cả đều là đồ ăn, tôi để lại một ít cho cô."

"Cô không biết đâu, người tốt kia còn để rất nhiều tiền cho chúng tôi."

Vừa nói tới người tốt thần bí, trên gương mặt Thẩm Nguyệt tràn ngập cảm ơn và kích động.

Lục Thanh Nghiên an tĩnh không nói chuyện, cười bất đắc dĩ.

Kẻ ngốc này chuyện gì cũng nói cho cô, không sợ cô nói ra ngoài à.

"Cô nói xem vì sao có người đưa tiền cho tôi? Giống với bác gái ở chợ đen lần trước."

Thẩm Nguyệt bày tỏ không hiểu.

Thời buổi này nhà người nào cũng nghèo, vậy mà người này đưa cho cô ấy nhiều tiền như vậy.

"Cô biết người nọ cho tôi bao nhiêu tiền không?"

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía sau, kéo Lục Thanh Nghiên lại gần thêm mấy bước, hạ giọng.

Thẩm Lâm nhìn chằm chằm sau lưng Thẩm Nguyệt với vẻ khó hiểu.

Nói chuyện gì mà phải nói nhỏ, không muốn cho bọn họ biết sao?

"Chuyện này... Bản thân cô biết là được."

Lục Thanh Nghiên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, âm thầm lắc đầu.

Đây là tin tưởng cô cỡ nào, mới có thể nói cho cô biết mọi chuyện.