"Cùng lắm thì bồi thường cho cô, cô cũng phải bồi thường tiền thuốc cho chúng tôi."
Mục đích cuối cùng của Trần vô lại anh là đòi tiền, quả thực là vô lại đến không có giới hạn.
"Phí thuốc ư? Đợi tôi bẻ gãy tay khác của cô ta, tôi lại cho."
Gương mặt Chu Cảnh Diên không có chút biểu cảm cười nói.
"Đợi tay cô ta khỏi, tôi lại bẻ gãy."
Đám người xung quanh thở dốc vì kinh ngạc, xem náo nhiệt có cần đẫm máu như vậy hay không?
Cậu nhóc Chu gia này đúng là đáng sợ, sau này đừng nên trêu chọc thì hơn!
Lục Thanh Nghiên thoạt nhìn dịu dàng, cũng đừng nên trêu chọc.
Nếu hai người thực sự trở thành vợ chồng, hai vợ chồng này đúng là không dây vào được.
"Con muốn đi về."
Cả người Trần Ni rét run, gương mặt tái nhợt mở miệng.
Cô ta sợ, sợ Diêm Vương sống Chu Cảnh Diên này.
Nếu biết giết một con chó sẽ rơi vào kết cục như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ suy nghĩ rõ ràng mới ra tay.
Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh không cam lòng rời đi như thế, bị Trần Ni trừng mắt một cái.
Ba người chậm rãi rời đi, người vây xem cũng rời đi theo.
Lục Thanh Nghiên đỏ mắt nhìn Bổn Bổn chết với dáng vẻ vô cùng thê thảm trên đất, cắn chặt môi dưới.
Đôi tay của Chu Cảnh Diên nâng thi thể của Bổn Bổn, dịu dàng nói với Lục Thanh Nghiên:
"Trở về đi."
Lục Thanh Nghiên đi theo bên cạnh anh, hai người đi tới sườn núi.
Chu Cảnh Diên dùng xẻng đào một cái hô cách triền núi không xa, chôn Bổn Bổn.
Lục Thanh Nghiên kìm nén nước mắt chảy ra.
"Đừng khóc!" Chu Cảnh Diên rửa tay, giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt Lục Thanh Nghiên.
Anh chưa từng thấy cô khóc, nước mắt giống như đánh vào tim anh, rất đau.
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu, nhìn Chu Cảnh Diên nói: "Bổn Bổn là anh tặng cho em."
Đối với cô mà nói, Bổn Bổn không chỉ là Bổn Bổn.
Còn là món quà đầu tiên Chu Cảnh Diên tặng cho cô, có ý nghĩa bất phàm.
"Ngày mai anh lại tìm một con khác."
Nước mắt của cô giống như từng viên trân châu, nhỏ giọt trên đất.
Chu Cảnh Diên thương tiếc cúi đầu, hôn lấy nước mắt ở khóe mắt cô.
Anh ước gì có thể chịu đựng tất cả thống khổ bi thương thay cô.
"Không cần."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, từ chối Chu Cảnh Diên.
Cô không muốn nuôi nữa, lại nuôi cũng không phải Bổn Bổn.
Nhỡ đâu vì cô lại xảy ra chuyện gì đó, Lục Thanh Nghiên sẽ không tha thứ cho bản thân.
Có người ác độc như Trần Ni, loại chuyện này rất có khả năng xảy ra.
"Đừng khóc, lát nữa anh dẫn em đi báo thù."
Chu Cảnh Diên nhỏ giọng an ủi, giống như dỗ đứa bé.
Lục Thanh Nghiên nghe ra được không đúng trong lời nói của anh, đẩy anh ra: "Được!"
Cơn tức của cô còn chưa tiêu, có nhiều người ở đó như vậy làm việc luôn có băn khoăn.
Đợi buổi tối, cô sẽ khiến Trần Ni biết hậu quả giết hại Bổn Bổn.
"Không tức giận nữa à?"
Thấy cuối cùng cô cũng tốt hơn chút, lúc này Chu Cảnh Diên mới yên tâm, thả lỏng một hơi.
"Tức, rất tức."
Hai má của Lục Thanh Nghiên phồng lên, nỗ lực kìm nén lửa giận ở sâu trong lòng.
"Ăn cơm trước, đợi buổi tối." Không hề nghĩ ngợi, Lục Thanh Nghiên gật đầu.
Bóng đêm chậm rãi hàng lâm, mọi âm thanh đều trở nên im lặng, tất cả thôn dân của đại đội Thịnh Dương đều rơi vào giấc ngủ say.
Chẳng qua có hai bóng dáng chậm rãi tiếp cận nhà Ngưu Lan Hoa.
Dễ như trở bàn tay tiến vào Trần gia, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng tìm được phòng của Trần Ni.
Thực sự là vì, tiếng ngáy của người này sắp chấn điếc lỗ tai cô.
"Anh đợi em ở bên ngoài."
Lục Thanh Nghiên hạ giọng, tiến tới bên cạnh Chu Cảnh Diên nói.
"Ừm, có chuyện gì thì gọi anh một tiếng.
Dù sao cũng là phòng con gái, Chu Cảnh Diên vẫn phải kiêng dè một chút, thuận tiện canh chừng bên ngoài.
"Em biết rồi."
Lục Thanh Nghiên đẩy cửa ra, không biết có phải ông trời đứng về phía cô hay không, cửa rất nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Lục Thanh Nghiên bước nhẹ vào, đi tới phòng Trần Ni.
"Phù..."
Tiếng ngáy chói tai giống như tiếng cưa vang lên trên giường.
Lục Thanh Nghiên lấy nút bịt tai trong không gian ra, đeo vào tai.
Lại lấy đèn pin ra, điều chỉnh nấc tối nhất.
Sợ Trần Ni tỉnh lại, Lục Thanh Nghiên còn lấy thuốc mê ra, khiến Trần Ni đang ngủ say hôn mê.
Làm xong mọi việc, cô mới bắt đầu suy nghĩ nên thu thập Trần Ni thế nào.
Nghĩ một lát, Lục Thanh Nghiên lấy bút trong không gian ra.
Bút này là bút đặc chế của cô, một khi vẽ lên sẽ có một thời gian không phai màu.