Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 164: Chẳng Lẽ Thực Sự Là Người Tốt Tặng?




Chẳng lẽ thực sự là người tốt tặng?

Mấy hộ cùng gật đầu, không muốn ân nhân bị người ta đổ oan.

"Tặng cho các người, vì sao không tặng cho chúng tôi?"

Có người không vui hỏi ra, trong lời nói dù ít dù nhiều cũng có chút chua xót.

"Tôi thấy người nọ tặng, đều là mấy hộ khó khăn nhất trong thôn."

Có người nhắc tới, những người này mới kịp phản ứng.

Triệu Vĩnh Mai vừa nghe thấy thế, thì đáp: "Nhà tôi cũng khó khăn, vì sao không tặng nhà tôi?"

Đôi mắt của Vương Quý Chi khẽ đảo, vội vàng bảo con trai trở về nhìn xem, có phải người nhà không chú ý hay không.

Chu Hướng Trung nhanh chóng chạy về nhà, chỉ một lát sau quay trở lại, lắc đầu với Vương Quý Chi.

"Đúng vậy, vì sao không tặng cho nhà Chu Quang Hoa?"

Có người đưa ra nghỉ ngờ.

Nếu người nọ thực sự tặng lương thực cho hộ khó khăn, không có khả năng bỏ qua người Chu gia.

Đừng nhìn Chu gia nhiều người, nhưng không có mấy người chăm chỉ.

Mấy người vô cùng kiêu ngạo, không có bản lĩnh còn không muốn làm việc, cuối cùng thành hộ nghèo khó nhất trong thôn.

"Có khả năng người ta chỉ tặng cho người nghèo khó chân chính."

Có người cười nhạo, chướng mắt mấy anh em Chu Quang Hoa nhất.

Gương mặt của Triệu Vĩnh Mai đỏ bừng lên, thầm mắng người tặng lương thực.

Vương Quý Chỉ không thể tiếp tục ở lại, kéo con trai thứ ba Chu Hướng Trung rời đi.

"Tan đi."

Xác nhận không phải ăn trộm, trái lại là người tốt, Chu Kiến Dân bảo người vây xem tản đi.

"Cảnh Diên, mau trở về nghỉ ngơi đi, chú họ không quấy rầy cháu nữa."

Chu Kiến Dân vẫy tay với Chu Cảnh Diên vẫn luôn không nói chuyện, xoay người rời đỉ.

Ánh mắt Chu Cảnh Diên lạnh nhạt đảo qua Triệu Vĩnh Mai, bóng dáng cao lớn xoay người về nhà.

Cửa sân được đóng lại, Triệu Vĩnh Mai nhổ nước bọt với nhà Chu Cảnh Diên xong, lúc này mới hùng hùng hổ hổ trở về.

Trong phòng rất yên tĩnh, Chu Cảnh Diên bước nhẹ vào trong phòng.

Giường gỗ không tính là rộng, đang có một cô gái dáng người lả lướt nằm.

Lục Thanh Nghiên nằm nghiêng trên giường Chu Cảnh Diên, ngủ rất Say.

Cô nhắm mắt lại giống như thiên sứ an tĩnh, sườn mặt tỉnh xảo gối lên cánh tay mảnh khảnh, lông mi cong vút rủ xuống bóng ma nho nhỏ.

Chu Cảnh Diên từ trên cao nhìn xuống cô, thở nhỏ lại giống như sợ đánh thức cô.

Không biết là nhìn bao lâu, Chu Cảnh Diên khom lưng cởi giày vải trên chân Lục Thanh Nghiên.

Anh nhẹ nhàng bế cô đặt thẳng lên giường, để cô ngủ có thể thoải mái một chút.

Sau đó vén chăn lên đắp cho cô, Chu Cảnh Diên cúi đầu hôn lên trán Lục Thanh Nghiên một cái.

"Ngủ ngon, Nghiên Nghiên của anh!"

Giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong căn phòng không rộng.

Khi Lục Thanh Nghiên tỉnh lại, bên ngoài đã sớm sáng trưng.

Cô chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt có chút mê mang.

Căn phòng xa lạ khiến Lục Thanh Nghiên lập tức tỉnh táo, chỉ trong nháy mắt ngồi bật dậy, khiếp sợ nhìn bốn phía.

Căn phòng đơn giản ngoại trừ một chiếc giường, chỉ có tủ gỗ bên cạnh cùng với một chiếc ghế.

Chăn dưới người cô, có mùi hương quen thuộc...

Lục Thanh Nghiên ảo não che đầu lại, hồi tưởng chuyện đã làm tối qua.

Sau khi bị người ta phát hiện, cô và Chu Cảnh Diên trở về nhà anh tránh né.

Kết quả cô vì quá mệt mỏi, ngủ say mất. Cúi đầu nhìn mình, may mà mặc quần áo...

Khu khu...

Cô đang suy nghĩ linh tinh gì thế.

"Tỉnh rồi à? Em đang nhìn gì thế?"

Chu Cảnh Diên đẩy cửa đi vào, thì thấy Lục Thanh Nghiên ngồi trên giường, không biết đang nhìn gì, nên thuận miệng hỏi một câu.

Sao Lục Thanh Nghiên có thể nói cho Chu Cảnh Diên, vừa rồi mình đang nhìn gì được:

"Tối qua em... Ngủ ở trên giường anh ư?"

"Ừm!"

"Vậy anh thì sao?"

Lục Thanh Nghiên lặng lẽ nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên, muốn nhìn ra được gì đó từ mặt anh.

Chu Cảnh Diên nhếch miệng cười, đột nhiên ngồi xuống.

Lục Thanh Nghiên dịch về sau theo phản xạ có điều kiện, nhưng bị Chu Cảnh Diên nắm lấy tay, không cho cô né tránh.

"Em nghĩ sao?"

Đôi mắt thâm thúy của anh giống như chứa đầy sao trời, ăn mặc giản dị cũng không thể che giấu được tia sáng trên người anh.

"Anh ngủ trên giường khác ư?"

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng thử, hi vọng là đáp án này.

Cho dù cô và Chu Cảnh Diên đã xác định quan hệ, nhưng bọn họ mới ở bên nhau không bao lâu.

Cô tạm thời còn chưa tiếp nhận được, hai người ngủ chung.

"Nhà anh chỉ có một giường."

"Vậy..."

"Không đùa em nữa, ngày hôm qua anh dọn mấy cái ghế ở bên ngoài, chắp vá ngủ một đêm."