Thẩm Nguyệt cau mày đi ra bên ngoài.
Tôn Chiêu Đệ và Thẩm Thụ An ở trong phòng cũng bị đánh thức, vừa nghe có ăn trộm thì kiểm tra khắp nơi.
Xác định trong nhà không bị ăn trộm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nhìn, không để ý tới Tôn Chiêu Đệ tối muộn còn mắng chửi người, xoay người về phòng.
Trong bóng đêm cô ấy vấp một cái lảo đảo, suýt nữa bị thứ gì đó vướng ngã xuống đất.
Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn, mơ hồ thấy được trên mặt đất chỗ cửa sổ có đồ gì đó.
Trong phòng cô ấy, có đồ to như vậy khi nào?
Ngồi xổm xuống, Thẩm Nguyệt sờ soạng mở túi ra, tay nắm được một món đồ tròn tròn ở bên trong.
Xuyên qua ánh trăng, Thẩm Nguyệt trợn to mắt: "Quả... Quả táo ư?"
Thẩm Nguyệt cho rằng mình nhận nhầm, còn để trước mũi ngửi một lát, mùi thơm khiến Thẩm Nguyệt chắc chắn đây là táo.
Quả táo này ở đâu ra thế?
Trên mặt đất còn có túi đồ to như vậy, không phải đều là táo đấy chứ?
Tim của Thẩm Nguyệt đập rất nhanh, liếc mắt nhìn bên Tôn Chiêu Đệ.
Có tiếng ngáy truyền tới, xem ra là lại ngủ rồi.
Cầm que diêm bật đèn dầu lên, Thẩm Nguyệt giơ đèn dầu đến chỗ cửa sổ, còn thuận tiện đóng cửa sổ lại.
"Chuyện này..."
Đợi Thẩm Nguyệt thấy rõ đồ trong túi là gì, sợ tới mức cả người ngây ngốc.
Hai quả táo to, năm tờ đại đoàn kết, trong khăn tay trắng bệch đựng mười tám tệ bốn hào năm xu, còn có một đống thứ cô ấy không biết.
"Chị?"
Thẩm Lượng tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy Thẩm Nguyệt ngồi xổm trên đất không biết đang làm gì.
"Lượng Lượng, đừng nói chuyện."
Sợ Thẩm Lượng bị đống đồ trên đất dọa sợ, Thẩm Nguyệt bịt miệng cậu bé lại.
"Lát nữa cho dù nhìn thấy gì, đều đừng nói chuyện biết chưa?"
Thẩm Lượng nghe lời gật đầu, lúc này Thẩm Nguyệt mới dẫn cậu bé tới bên túi.
"Chị, thật... Thật nhiều đồ ăn."
Thẩm Lượng che bụng đang đói, ngơ ngác nhìn đồ trong túi.
Thẩm Nguyệt không biết là ai cho cô ấy nhiều đồ như vậy, có chút thấp thỏm bất an.
"Quả táo cho em ăn."
Dáng vẻ vô cùng đáng thương của em trai khiến cô ấy đau lòng, Thẩm Nguyệt khẽ cắn môi, đưa một quả táo to cho Thẩm Lượng.
Thẩm Lượng vui vẻ nhận lấy, cắn một miếng, đôi mắt lập tức tỏa sáng.
"Chị, ăn thật ngon, thật ngọt!"
Trong lòng Thẩm Nguyệt đau xót, sờ đầu nhỏ của em trai.
Tay lại cầm lấy một thứ vuông vức lần nữa, sờ mềm mại có mùi thơm, chắc chắn là đồ ăn.
Cắn một miếng, đôi mắt của Thẩm Nguyệt lập tức sáng lên.
Lúc này phía cuối thôn đội hai tụ tập mấy chục thôn dân, có người giơ đuốc, có người cầm cuốc.
"Người đâu?"
"Không thấy, tìm khắp nơi xem."
Chu Kiến Dân giơ một cây gậy gỗ, đứng trước mặt mọi người.
"Tiểu đội trưởng, không có ai."
Một người đàn ông vạm vỡ đi tới trước mặt Chu Kiến Dân, vẻ mặt tức giận.
Chu Kiến Dân xụ mặt, nhìn về phía căn nhà cách đó không xa, cất bước đi qua.
"Cảnh Diên, mau mở cửa cho chú họ."
Chu Kiến Dân gõ cửa, kêu to với bên trong.
Rất nhanh có tiếng bước chân truyền ra, cửa được người ta mở từ bên trong, Chu Cảnh Diên đi ra.
"Chú họ, làm sao vậy ạ?"
Chu Cảnh Diên chỉ mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội đứng trước mặt "Vừa rồi cháu có nghe thấy có người nào chạy tới đây không?"
"Người ư? Không có ạ!"
Trên gương mặt tuấn tú của Chu Cảnh Diên còn có ba phần lười biếng, giống như vừa mới tỉnh ngủ.
"Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng."
Có người ở phía xa chạy tới, là người phụ nữ trung niên bốn năm chục tuổi.
Ở bên cạnh người phụ nữ trung niên còn có mấy người phụ nữ.
Không đợi Chu Kiến Dân hỏi có chuyện gì, người phụ nữ trung niên thở hổn hển mở miệng:
"Không phải ăn trộm."
"Thím Hà, không phải ăn trộm gì cơ?"
Một người đàn ông vạm vỡ nghỉ ngờ hỏi thím Hà.
"Ai ui, là người tốt tặng lương thực cho chúng ta."
Thím Hà trừng mắt với mọi người một cái.
Những người này không phân xanh đỏ trắng đen, coi người tốt thành ăn trộm, ngàn vạn lần đừng đắc tội người ta.
"Tặng lương thực? Thím Hà, có phải thím chưa tỉnh ngủ hay không?"
Trong đám người, Triệu Vĩnh Mai không tin hừ một tiếng.
Thời buổi này mọi người đều ăn không đủ no, có nhà ai thừa lương thực tặng cho người ta.
"Thím Hà nói đúng, nhà tôi cũng được tặng."
"Nhà tôi cũng thế, còn tặng không ít."
Mấy thôn dân nghèo khó nhất đội phụ họa lời thím Hà nói.
Triệu Vĩnh Mai vừa nghe thấy thực sự tặng lương thực, biểu cảm vô cùng xuất sắc, giống y như vỉ pha màu.
"Mấy người đều được tặng ư?"
Chu Kiến Dân phát hiện những người được tặng lương thực, đều là mấy hộ nghèo khó nhất trong thôn.