Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 154: Trần Vô Lại Em Thế Nào




Trước khi hồng thủy tiến đến, bởi vì đại đội Thịnh Dương có chuẩn bị, nên tổn thất nhỏ nhất trong mười mấy đại đội.

Ngoại trừ lúa nước và một ít cây nông nghiệp trong ruộng bị phá hủy ra, ít nhất không có tình huống thương vong.

Theo cô biết, mười mấy đại đội khác có người mất mạng.

Hồng thủy qua đi, hiện giờ mọi người đều đang phát sầu vấn đề lương thực.

Đặc biệt là mười mấy đại đội tổn thất nghiêm trọng, mới là chân chính không có đồ ăn.

Tình hình có thể so được với ba năm nạn đói.

Mọi người chờ mong chính phủ có thể phát lương thực cứu trợ, đợi mấy ngày cũng không có động tĩnh gì.

"Trần vô lại em thế nào?"

Một thím đột nhiên nhắc tới đề tài khác.

Bà ấy vừa hỏi như vậy, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.

"Ngày ấy xuống núi, được hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa khiêng lên Thanh Sơn đào hố chôn."

Một thím khác chậm rãi nói, không khỏi thổn thức.

Nghe nói hàng xóm của Ngưu Lan Hoa vừa về đến nhà, thì ngửi được mùi thối truyền từ trong nhà Ngưu Lan Hoa ra, lập tức nôn ra tại chỗ.

Lại sau đó, có người thấy Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh khiêng thi thể trương phình lên Thanh Sơn.

"Có lẽ Trần vô lại em cũng không nghĩ tới, mình sẽ chết nghẹn khuất như vậy."

Mọi người thở dài một hơi, cho qua đề tài này.

Từ đây người tên Trần vô lại em này, sẽ biến mất trong đề tài và trong cuộc sống của mọi người.

Lục Thanh Nghiên nghe tin tức, lại chấp nhận số mệnh cầm cuốc bắt đầu làm việc lần nữa.

Một bàn tay to cầm lấy cuốc trong tay cô, cô ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra tươi cười kinh ngạc vui mừng:

"Sao anh lại tới đây?" Chu Cảnh Diên nhận lấy cuốc trong tay Lục Thanh Nghiên, dặn dò cô.

"Anh không cần làm việc của mình à?"

Khác với cô tùy ý lười nhác, Chu Cảnh Diên thực sự cần kiếm công điểm mới có lương thực ăn.

Sao cô có thể để anh giúp đỡ được.

"Làm xong rồi."

"Anh lợi hại như vậy ư?"

Lục Thanh Nghiên bị kinh ngạc đến ngây người, nhìn cơ thể tràn ngập sức mạnh của Chu Cảnh Diên, thừa nhận mình thua.

"Cảnh Diên thực sự là biết thương người ta."

Trương Quế Hương ở bên ruộng khác thấy Chu Cảnh Diên giúp Lục Thanh Nghiên, thì cười ha ha trêu ghẹo.

Đôi má của Lục Thanh Nghiên ửng đỏ: "Thím Quế, thím đừng trêu cháu nữa."

"Thím Quế cháu nói đúng đấy, như vậy khá tốt, sau này cháu gả cho cậu nhóc Chu gia mới hạnh phúc."

Mấy thím cười, đều mở miệng đùa giỡn Lục Thanh Nghiên.

Chu Cảnh Diên im lặng làm việc, động tác lưu loát có lực.

Cho dù cả người đều là mồ hôi, nhưng không hiện chật vật, trái lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác.

"Đừng đứng phía dưới ánh mặt trời, đến chỗ râm mát nghỉ ngơi đi."

Thấy cô đứng yên không nhúc nhích, Chu Cảnh Diên cau mày, bảo Lục Thanh Nghiên nhanh đi nghỉ ngơi.

Một giọt mồ hôi từ trên trán anh chảy xuống.

Lục Thanh Nghiên đưa khăn của mình cho anh: "Mau lau đi."

Chu Cảnh Diên không nhận lấy khăn, mỉm cười nói: "Em lau giúp anh."

Lục Thanh Nghiên tức giận liếc anh một cái, nhìn bốn phía một lát.

Thấy không có ai chú ý tới bên này, cô cầm khăn lông tiến lên lau mặt giúp Chu Cảnh Diên.

Cô dựa vào anh rất gần, gần đến mức có thể thấy lông tơ trên mặt anh.

Mỗi ngày làm việc dưới ánh mặt trời, mặt người này cũng không thô ráp.

Tầm mắt của Luc Thanh Nghiên không nhin đưỡc nhìn dưới cằm của Chu Cảnh Diên, cùng với yết hầu gợi cảm không được che giấu chỗ cổ áo.

Cô hơi thất thần, rất nhanh thầm mắng mình suy nghĩ linh tinh.

Rõ ràng là cô không phải người háo sắc, sao bị anh câu đến không còn là chính mình.

Chu Cảnh Diên chuyên chú nhìn Lục Thanh Nghiên, đôi mắt dịu dàng như nước.

Tầm mắt vô cùng nóng bỏng của anh kèm với ánh mặt trời chói chang, dưới công kích hai tầng Lục Thanh Nghiên thực sự có chút không chịu nổi.

"Tự anh lau đi, em trở về nấu cơm."

Ném khăn lông cho Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên xoay người đi về nhà.

Khi sắp về đến nhà, Lục Thanh Nghiên gặp một ông cụ xách theo sọt cá, đang đi tới gần cô.

"Ông Trịnh, hôm nay có thu hoạch không ạ?"

"Có, bắt được mấy con cá nhỏ, còn có hai lạng rưỡi tôm sông."

Ông Trịnh cười ha ha nói.

Năm nay ông Trịnh đầu 70 đã sớm không làm việc, ở nhà cùng bạn già chăm sóc mấy chắt trai.

Khi rảnh rỗi sẽ đến trong sông bắt một ít cá nhỏ tôm nhỏ, trở về thêm đồ ăn.

Thập niên 70 đồ trong sông đều thuộc quyền sở hữu của đại đội, chỉ cần không phải tùy ý bắt giữ, không ai sẽ đi quản.

"Cháu có thể mua tôm sông của ông không ạ?"

Vừa nghe hai chữ tôm sông, đôi mắt của Lục Thanh Nghiên sáng lên.