Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 145: Thanh Nghiên, Em Không Đi Nhận Lương Thực Sao




Đây là hiện tượng tốt, có lẽ mấy ngày sau mọi người có thể xuống núi về nhà.

Không biết hiện giờ nhà cô biến thành dạng gì!

"Thanh Nghiên, em không đi nhận lương thực sao?"

La Tiểu Phương xách theo một cái túi đi tới.

Trong túi có lương thực cô ấy mới nhận, không nhiều lắm chỉ có khoảng 5 cân.

"Lát nữa em đi."

Nhìn một lát vẫn còn người, Lục Thanh Nghiên rời mắt.

La Tiểu Phương gật đầu: "Vậy chị đi về trước."

"Vâng.

La Tiểu Phương ôm chặt túi lương thực trong tay, nghĩ xem trở về nên nấu gì cho mọi người ăn.

Một bóng dáng đột nhiên chặn đường đi của La Tiểu Phương.

Nhìn thấy người tới, sắc mặt của La Tiểu Phương lập tức thay đổi.

"Tránh ra!"

"Tiểu Phương, chúng ta lâu như vậy không gặp, em không thể nói chuyện tử tế với anh sao?"

Chặn La Tiểu Phương là một người đàn ông gầy khô khoảng 1m7, mặc quần áo cũ nát, co rúm đầu.

"Tào Húc, tôi và anh đã sớm ly hôn."

Giọng nói của La Tiểu Phương xa cách, trên mặt tràn ngập chán ghét.

Người Tào gia hại cha cô ấy, còn bức cô ấy ly hôn, không màng cô ấy cầu xin.

Hiện giờ Tào Húc lại làm dáng vẻ thâm tình trước mặt cô ấy, cô ấy chỉ cảm thấy buồn nôn.

"Anh biết, anh chỉ muốn đến thăm em, thăm con mà thôi."

Tào Húc tiến lên mấy bước, La Tiểu Phương ôm túi lương thực lùi nhanh về phía sau.

Lục Thanh Nghiên nghĩ đến thất thần, bị La Tiểu Phương không cẩn thân đung vào. Cô quay đầu nhìn về phía La Tiểu Phương, cùng với Tào Húc trông giống y như than đen trước mặt La Tiểu Phương.

"Thanh Nghiên, rất xin lỗi vì va trúng em."

Vẻ mặt La Tiểu Phương áy náy, Lục Thanh Nghiên rời mắt: "Anh ta là?"

Trong lời nói của La Tiểu Phương đều là chua xót: "Là chồng cũ của chị Tào Húc."

Lục Thanh Nghiên hiểu rõ, hóa ra là tên cặn bã kia, cô hận nhất là tên cặn bã."

"Tiểu Phương, sao em có thể vô tình như vậy?"

Tào Húc cố ý làm bộ rất đau lòng hỏi.

Lục Thanh Nghiên cau mày, vừa thấy tên cặn bã tức giận lập tức dâng cao.

Không tự giác nghĩ tới người cha cặn bã vì kẻ thứ ba mà vứt bỏ mẹ cô.

"Tôi vô tình ư? Rốt cuộc là ai vô tình?"

La Tiểu Phương rất muốn rống giận với Tào Húc, cuối cùng nhịn xuống.

"Tiểu Phương, không phải là anh vô tình với em, em cũng biết em không sinh được con trai, mẹ anh không có biện pháp mới bắt anh ly hôn với em."

Vẻ mặt Tào Húc buồn rầu, hi vọng La Tiểu Phương hiểu được nỗi khổ trong lòng anh ta.

La Tiểu Phương cười châm chọc, không đáp lại Tào Húc.

Khóe miệng Lục Thanh Nghiên giật giật, hóa ra không chỉ là tên cặn bã, còn là con trai cưng của mẹ.

"Tào Húc, đừng giả vờ trước mặt tôi nữa, anh cho rằng tôi không biết không lâu trước đây anh mới kết hôn sao?"

La Tiểu Phương không rõ vì sao Tào Húc còn muốn tới tìm cô ấy, đánh chết cô ấy cũng không tin Tào Húc còn có tình cảm với cô ấy.

Sắc mặt Tào Húc thay đổi, đôi mắt lóe sáng chột dạ nhìn về phía một cây đại thụ.

Lục Thanh Nghiên nhìn theo tầm mắt của anh ta, phát hiện phía sau cây còn có một người phụ nữ trung niên đang ló đầu nhìn bên này.

Cười mỉa trong lòng, Lục Thanh Nghiên suy đoán Tào Húc tới tìm La Tiểu Phương không phải là ôn chuyện đơn giản như thế.

"ất hân. trna lòng anh vẫn eá em. ©fñnda ©ó ean đái" Tào Húc sắp không bịa ra được nữa, ánh mắt liên tục nhìn về phía cây đại thụ.

La Tiểu Phương cảm thấy anh ta không thích hợp nên nhìn qua, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

"Thì ra là vậy, thì ra là mẹ anh bảo anh tới, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

Bị vạch trần, Tào Húc dứt khoát không giả vờ nữa: "Mẹ anh bảo anh tới tìm em vay ít lương thực."

Lục Thanh Nghiên bị dáng vẻ vô lại của Tào Húc chọc cười: "Tào Húc, anh đừng có mà quá đáng."

"Vay cô chút lương thực thì làm sao?"

Mẹ Tào vừa nghe La Tiểu Phương không cho vay, tức muốn hộc máu chạy tới.

"Dựa vào cái gì tôi phải cho mấy người vay lương thực?"

Trước đây La Tiểu Phương mềm yếu, không đại biểu hiện giờ còn mềm yếu.

Vì mẹ và ba đứa con gái còn nhỏ tuổi của cô ấy, cô ấy cần phải kiên cường hơn.

"Cô và người mẹ ốm yếu của cô, còn có ba món hàng phải bù thêm tiền kia ăn làm gì, còn không bằng cho con trai tôi ăn."

Vẻ mặt mẹ Tào vô lại, đôi mắt nhìn chằm chằm lương thực trong tay La Tiểu Phương, nghĩ làm thế nào đoạt lấy.

Nhìn thấu được tham lam trong mắt mẹ Tào, Lục Thanh Nghiên cười, là bị chọc tức mà cười.