Không biết vì sao, sự xuất hiện của Lục Thanh Nghiên khiến Dương Lệ Hà dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
"Tôi nói sai rồi sao?"
Đôi mắt to tròn của Lục Thanh Nghiên nhìn Dương Lệ Hà.
"Cô...
Dương Lệ Hà vô lực phản bác, bởi vì Vương Quý Chỉ thoạt nhìn già hơn người bình thường một chút.
"Thím và vị đồng chí này còn có việc gì sao? Nếu không còn việc gì, tôi phải thay thuốc cho đồng chí Chu."
Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên khôi phục như thường, kèm theo ba phần xa cách.
Dương Lệ Hà nghiến chặt răng, vất vả lắm mới có được cơ hội lại lãng phí như thế.
Cô ta rất không cam lòng!
Bóng dáng nho nhỏ của Bổn Bổn đột nhiên chạy lướt qua bên cạnh Dương Lệ Hà, dọa cô ta sợ hãi.
Dương Lệ Hà đang buồn bực muốn chết, nhấc chân đá Bổn Bổn theo bản năng.
Bổn Bổn vô tội nức nở, ngã xuống đất.
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên lạnh lẽo, đá mạnh vào Dương Lệ Hà.
Cú đá này của cô trực tiếp đá vào đầu gối Dương Lệ Hà.
Dương Lệ Hà đau đớn "a" một tiếng, cả người bị bắt quỳ trên đất.
"Lệ Hà! Đồng chí Lục, vì sao cô lại muốn đá cháu gái tôi?"
Vương Quý Chi lạnh giọng thét chói tai, trên mặt không còn nụ cười dối trá nữa, phẫn nộ chỉ trích Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên không chút để ý tới Vương Quý Chi, bế Bổn Bổn trên đất lên đau lòng kiểm tra.
Xác định Bổn Bổn không sao, Lục Thanh Nghiên mới xoay người đưa nó cho Chu Cảnh Diên, lúc này mới đi về phía Dương Lệ Hà.
"Cô ta đá chó của tôi, tôi đá cô ta, rất công bằng."
Lục Thanh Nghiên từ trên cao nhìn xuống, nhìn Dương Lệ Hà nửa quỳ trên đất biểu cảm lạnh lùng kiêu ngạo. Đầu gối của Dương Lệ Hà vô cùng đau đớn, gần như không đứng dậy nổi, có thể thấy lực đá của Lục Thanh Nghiên mạnh cỡ nào.
"Đó chỉ là một con chó, sao có thể so được với người?"
Dương Lệ Hà chịu đựng đau đớn, ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Nghiên.
Khi thấy gương mặt trắng nõn kiều diễm của Lục Thanh Nghiên, Dương Lệ Hà sinh ra cảm giác tự tỉ theo bản năng.
"Đó là chó, nhưng là chó của tôi! Chó của tôi chỉ có thể để tôi bắt nạt, tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt."
Đại tiểu thư Lục gia không phải người dễ chọc!
Tới nơi này hai tháng, tính tình cô thu liễm hơn nhiều, hôm nay cô không ngại phát uy.
"Dương Lệ Hà, vốn dĩ là cô không đúng."
Thẩm Lâm ở bên cạnh nói một câu, trên mặt tràn ngập vui sướng khi người khác gặp họa.
Đời này không có mấy người khiến Thẩm Lâm bội phục, Chu Cảnh Diên là người đầu tiên, hiện giờ đã có người thứ hai.
"Nếu chân khác cũng muốn bị đá mà nói, tôi có thể giúp."
Chu Cảnh Diên tiến lên một bước, đứng sóng vai với Lục Thanh Nghiên.
Bổn Bổn an tĩnh ở trong lòng anh, thỉnh thoảng rên ư ử, giống như đang tố cáo.
Dương Lệ Hà gian nan đứng dậy, trong mắt hàm chứa nước mắt.
Anh vô tình với cô ta như vậy sao?
Trong lòng không có cô ta một chút nào sao?
Vương Quý Chỉ nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên trước mặt, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng không thể nói ra.
Hai người đứng cạnh nhau, dung mạo đều rất xuất sắc, khí chất khí thế tương đương...
Nếu không phải có ý nghĩ khác, Vương Quý Chi không thể không thừa nhận, hai người này vô cùng xứng đôi.
"Cảnh Diên, tốt xấu gì Lệ Hà cũng là em gái cháu, sao cháu có thể nói với con bé như vậy?"
Biểu cảm của Vương Quý Chi cứng đờ, suýt chút nữa không giữ được tươi cười. chính là, tươi cười của Vương Quý Chỉ rất cấp thấp, tính kế hiện rõ trong đôi mắt.
Không cần đoán, Lục Thanh Nghiên cũng biết.
Lúc trước Vương Quý Chi vận dụng tươi cười này, đuổi Chu Cảnh Diên ra cửa thế nào.
Nhất định là bà ta châm ngòi thổi gió trước mặt mợ cả của Chu Cảnh Diên.
Vừa đảm nhận vai người tốt, vừa ở bên cạnh thêm củi lửa, cuối cùng được như ý nguyện đuổi Chu Cảnh Diên đi.
Không nghĩ tới niên đại thuần phác như vậy, còn có thể gặp được loại người này!
"Em gái? Cô ta là cái thá gì?"
Giọng nói của Chu Cảnh Diên hung ác nham hiểm ác độc, cả người tản ra hơi thở người sống chớ tới gần.
Gương mặt Dương Lệ Hà hết trắng lại đỏ, bị Chu Cảnh Diên nhục nhã một cách vô tình như vậy, đâu còn mặt mũi ở lại đây.
Che mặt, Dương Lệ Hà khóc sướt mướt chạy về phía đội bốn.
"Lệ Hài"
Cháu gái bị chọc tức rời đi, Vương Quý Chỉ cố nén lửa giận ở lại.