Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 137: Người Cạy Góc Tường




Đó là hai người phụ nữ, một người hơn 40, người còn lại thì chỉ mới 20.

Người phụ nữ trung niên trông rất bình thường, trên mặt khắp nơi đều là đồi mồi.

Ở bên cạnh bà ta, là một cô gái trẻ tuổi diện mạo cũng bình thường.

Không biết người phụ nữ nói gì với Chu Cảnh Diên, gương mặt cười vô cùng xán lạn.

Cô gái trẻ tuổi không nói chuyện, si ngốc nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lục Thanh Nghiên nheo đôi mắt đẹp đầy nguy hiểm.

Đây là người tới cạy góc tường sao?

Cô không tiến lên trước, chỉ đi thêm một đoạn đến đoạn đường trước mặt.

Đảm bảo mình có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, lúc này mới dừng bước.

"Cảnh Diên, mợ hai nghe nói cháu bị thương, vô cùng lo lắng cho cháu nên chạy vội tới đây thăm cháu."

Trên mặt Vương Quý Chỉ là nụ cười vô cùng xán lạn, làm bộ như vô cùng lo lắng.

Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không chút biểu cảm đứng tại chỗ, trong mắt lộ ra không kiên nhẫn.

"Cháu xem em Lệ Hà cũng tới thăm cháu này."

Vương Quý Chỉ kéo cô gái trẻ tuổi bên cạnh, tiến lên mấy bước.

Dương Lệ Hà ngượng ngùng cúi đầu: "Anh Cảnh Diên, anh đỡ hơn chút nào chưa?"

"Cút ngay!"

Biểu cảm của Chu Cảnh Diên lạnh như băng, xoay người rời đi.

Dương Lệ Hà không màng rụt rè, tiến lên ngăn cản đường đi của Chu Cảnh Diên: "Anh Cảnh Diên, em chỉ muốn quan tâm anh mà thôi."

Khi cô ta 16 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Cảnh Diên đã thích anh, âm thầm thề phải gả cho anh.

Năm nay cô ta đã 20 tuổi, nếu Chu Cảnh Diên lại không cưới cô ta, cô †a nên làm sao bÂv aiờ2 "Đúng vậy, Lệ Hạ chỉ quan tâm cháu mà thôi, cháu xem thái độ của cháu kìa."

Vương Quý Chỉ ở một bên tính toán, trong đôi mắt tràn ngập tính kế.

Nếu không phải đứa con hoang này có chút bản lĩnh, sao bà ta có thể giới thiệu con gái của em họ cho Chu Cảnh Diên.

"Anh Cảnh Diên, anh có thể đi qua bên kia nói chuyện riêng với em được không, em có lời muốn nói với anh."

Dương Lệ Hà ngượng ngùng, trên gương mặt bình thường có chút khẩn trương ngượng ngùng.

"Chậc chậc chậc, đây là nữ đồng chí nhà ai mà lá gan lớn như vậy?"

Thẩm Lâm đột nhiên xuất hiện, chậc chậc phát ra tiếng, còn đánh giá Dương Lệ Hà từ trên xuống dưới.

Dương Lệ Hà bị anh ta nhìn không được tự nhiên, chỉnh lại quần áo cũ nát của mình theo bản năng.

"Thẩm Lâm, đi sang một bên, nơi này không có chuyện của cậu."

Vương Quý Chi vừa thấy Thẩm Lâm, đầu lập tức đau.

Tên nhóc thối này rất nổi tiếng ở đội hai, chọc phải anh ta thì không có chuyện tốt gì.

Thấy chuyện của mình sắp thành công, vậy mà bây giờ anh ta lại đột nhiên xuất hiện, đúng là phiền muốn chết.

"Vì sao tôi phải đi sang một bên?"

Thẩm Lâm làm bộ vô tội hỏi Vương Quý Chi.

Cả người anh ta chắn trước mặt Chu Cảnh Diên, dán sát vào anh nhỏ giọng nói: "Anh Diên, hình như em thấy Thanh Nghiên."

Đồng tử của Chu Cảnh Diên co rụt lại, quay đầu lại nhìn qua.

Lục Thanh Nghiên đột nhiên không kịp đề phòng nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thấy rõ được lạnh lẽo còn chưa kịp biến mất trong mắt anh.

Bị anh phát hiện Lục Thanh Nghiên không trốn tránh nữa, đi nhanh về phía của Chu Cảnh Diên.

"Cô là ai?"

Đột nhiên xuất hiện một nữ đồng chí như thiên tiên, Dương Lệ Hà lập tức cảnh giác.

"Tôi là bác sĩ của đại đội Thịnh Dương, tới thay thuốc cho đồng chí Chu." Dương Lệ Hà.

Trông... Thực sự bình thường, sao dám mơ ước Chu Cảnh Diên?

Vương Quý Chỉ đánh giá từ trên xuống dưới, cuối cùng lộ ra tươi cười nói: "Hóa ra là đồng chí Lục, đều nói là đồng chí Lục rất xinh đẹp, quả nhiên là như vậy."

Vương Quý Chỉ nghĩ một đằng khen một nẻo, khiến Lục Thanh Nghiên không khỏi cười mỉa.

Vừa rồi cô nghe thấy được người này tự xưng là mợ hai của Chu Cảnh Diên, xem ra chính là đầu sỏ gây tội đứng đầu trong chuyện đuổi Chu Cảnh Diên ra ngoài lúc trước.

"Bác gái này, bác cười không mệt sao?"

Lục Thanh Nghiên mỉm cười, nhìn chằm chằm Vương Quý Chỉ.

"Bác... Bác gái ư? Năm nay tôi mới 42."

Vương Quý Chỉ bị Lục Thanh Nghiên gọi như vậy, suýt nữa không kịp phản ứng.

Bà ta già như vậy sao?

"Hóa ra là thím ư? Xin lỗi, tôi thấy trên mặt thím đều là nếp nhăn, còn tưởng thím là bà cụ cơ!"

Lục Thanh Nghiên vô tội xin lỗi, nhưng trong mắt không có chút áy náy nào.

"Bác sĩ Lục, sao cô có thể nói dì họ tôi như vậy?"

Dương Lệ Hà không chút lưu tình chỉ trích Lục Thanh Nghiên.