Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị

Chương 48




Nói thật, cô đã từng cố gắng học đi cái thứ phương tiện này hơn chục lần rồi, nhưng không có một lần này thành công, chỉ cần người đằng sau vừa buông tay ra, cô liền té ngã.

Khương Song Linh: “……”

Khương Song Linh xoa nhẹ khuôn mặt của mình một chút, thầm nhủ với lòng mình, không cần tự mình coi mình quan trọng thế đâu, chắc Tề Hành sẽ biết đi xe đạp, đây là anh tự mua cho chính bản thân mình thôi.

Tiểu Trương cũng đi theo vào cửa, khi hắn nhìn thấy radio lại không nhịn được ngạc nhiên nói: “Đây là radio ư? Thật xinh đẹp.”

Hắn đi đến phía trước radio, ngồi xổm xuống. Cũng chẳng có gì lạ lùng, ở thời đại này, radio là một thứ rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Khương Song Linh lại chẳng nhận ra thứ đồ vụng về màu bạc kia đẹp mắt ở chỗ nào, nhưng cô cũng gật gật đầu phụ họa: “Đồng chí Tiểu Trương, cậu có biết dùng không? Phải làm thế nào mới mở được nó ra?”

Tiểu Trương nhìn kỹ vài lần rồi nói: “Tôi chưa từng thấy loại hình dạng và kết cấu radio này, không hề giống những loại trước kia tôi từng thấy. Chị dâu à, tôi cũng không hiểu mấy thứ đồ chơi này lắm đâu, không dám sờ lung tung.”

Khương Song Linh tìm kiếm bên cạnh một hồi, cô chợt phát hiện ra, thứ này không hề có hướng dẫn sử dụng……

Lại nói, dường như ở thời đại này còn chưa có cái gì gọi là hướng dẫn sử dụng đâu?

“Nhà cô giáo Diêu cũng có radio, nếu không chị dâu qua nhà cô ấy hỏi một chút đi.”

Khương Song Linh ngượng ngùng cười: “Chờ về sau lại nói.”

Cô giáo Diêu trong miệng đối phương, tựa hồ là phu nhân của sư trưởng, đồng thời cũng là nhà hàng xóm cách vách ở không xa nhà bọn họ, chắc chắn sau này cô sẽ phải qua thăm hỏi thôi.

…… Trước mắt cứ vậy đã, dù sao cô cũng không quá gấp gáp phải dùng thứ này ngay.

Sau đóm Khương Song Linh dời lực chú ý của mình khỏi bốn món đồ vậy kia, cô phát hiện ra trong sảnh lớn nhà mình có một cái bàn dài, cộng thêm bốn chiếc ghế dựa, trong một góc có tủ bát nữa.

Khương Song Linh đưa mắt nhìn vào phòng bếp, bên trong đã chuẩn bị sẵn hai cái nồi mới, cả chén đũa cũng đầy đủ hết rồi.

Cứ nhìn thấy nồi là cô an tâm rồi.

“Chị dâu, có gì cần tôi hỗ trợ nữa không? Chị cứ nói đi, đừng ngại.”

“Tạm thời không cần nữa. Cảm ơn cậu, đồng chí Tiểu Trương.”

Nhà cô vừa dọn qua nơi này, chắc chắn có rất nhiều thứ cần làm, nhưng hiện giờ cô lại không biết mình nên bắt đầu từ đâu.

Bởi vậy, Khương Song Linh quyết định cứ chờ Tề Hành trở về sẽ hỏi anh một chút, coi anh muốn sắp xếp như thế nào.

Khương Song Linh tặng cho Tiểu Trương một chút kẹo nhưng đối phương liên tục từ chối: “Chị cứ giữ lại cho mấy đứa nhỏ ăn đi.”

“Không sao mà, đứa nhỏ nhà tôi vẫn còn, cậu cứ nhận đi.”

Sau khi Tiểu Trương rời đi, Khương Song Linh mới bắt tay vào dọn dẹp đồ đạc, cô cũng không dọn dẹp được bao lâu, đã đi nấu nước chuẩn bị tắm rửa rồi.

Lúc ngồi trên xe lửa còn cảm thấy mình không có vấn đề gì, nhưng từ sau khi bước xuống xe lửa, chẳng hiểu sao cô bắt đầu cảm thấy trên người mình có một thứ mùi gì đó rất kỳ quái. Nếu cứ tiếp tục cố nhịn không tắm rửa, Khương Song Linh sợ bản thân mình sẽ chịu không nổi.

Cả hai đứa nhỏ trong phòng nữa, đứa nào đứa nấy đều bẩn vô cùng, Khương Song Linh phải trải quần áo lên giường rồi mới đặt chúng nó lên trên đó ngủ.

Cô đi nấu nước trước, sau đó mới đánh thức hai đứa nhỏ. Khương Triệt tỉnh lại thì ngoan ngoãn nghe lời ngồi yên trên ghế nhỏ, khiến Khương Song Linh dùng khăn lông lau tay cho cậu bé thật dễ dàng.

Thời điểm nhóc con ngang bướng Tề Việt kia vừa tỉnh lại nó còn có chút ngốc ngốc, nhưng khi phát hiện Tề Hành không có mặt ở nhà, hai cẳng chân nhỏ nghịch ngợm đã lập tức chạy tới chạy lui trong phòng.