Thế nhưng sau khi thi xong, chẳng được mấy năm, cô đã trả lại toàn bộ chữ nghĩa cho giáo viên rồi.
Đại bộ phận công thức toán học hầu như cô đã quên sạch, chỉ còn nhớ rõ cách cộng trừ nhân chia bình thường mà thôi.
Quên đi, dù sao đó cũng không phải thứ cô nên quan tâm.
Tề Hành sắp xếp cho cô và mấy đứa nhỏ cùng với đống hành lý lên một chiếc xe, để người lái xe đưa cô tới khu người nhà, còn bản thân anh lại nói có chuyện cần làm, không đi cùng bọn họ được.
“Cứ tới khu người nhà, lính cần vụ sẽ đến đón cô.”
Khương Song Linh gật gật đầu, cô dẫn theo hai đứa nhỏ lên xe. Lúc này hai đứa nhỏ đều mệt mỏi rồi, cả Khương Song Linh nữa, buổi sáng cô dậy hơi sớm, tới hiện giờ đã bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.
Bởi vậy, cô cũng mặc kệ binh ca lái xe kia sẽ đưa mình và hai bạn nhỏ kia đi tới thung lũng hay kênh rạch mương máng nào đó, việc của cô là ngã vào ghế sau và đánh một giấc say sưa.
Uớc chừng hơn một giờ sau, cô bị người ta đánh thức.
“Chị dâu, tới rồi.”
Một tiểu đồng chí mặc quân trang màu lục nhìn dáng vẻ cực kỳ nhanh nhẹn đang nở nụ cười rạng rỡ đứng ngay bên ngoài cửa sổ xe.
Tiểu đồng chí này nói mình tên là Tiểu Trương, là lính cần vụ của doanh trưởng Tề.
“Chào cậu, đồng chí Trương.”
Khương Song Linh nhờ hai đồng chí binh ca hỗ trợ ôm hai đứa nhỏ vẫn còn say giấc nồng từ trên xe xuống dưới, còn cô lại đứng bên cạnh nhà xe quan sát tình huống nơi này.
Khu người nhà này khá rộng rãi, những căn nhà mái bằng xếp san sát nhau, ở ngay phía trước mỗi căn đều có một mảnh đất trồng rau nho nhỏ, được dùng thanh trúc quây thành một khoảng sân con con.
Đám rau xanh trong mảnh vườn này lớn lên thật tươi tốt, liếc mắt một cái cũng nhìn thấy màu xanh mướt mắt, um tùm.
Tiểu Trương đưa cô tới trước cửa một căn nhà, hắn nhẹ nhàng đẩy ra, nói đây là gian phòng được phân cho doanh trưởng Tề.
“Lúc trước, đây là nhà của chính ủy đoàn hai, sau này người ta được điều đi rồi, căn nhà ấy trở thành không có người ở, trống trải đã một khoảng thời gian khá dài.”
“Nhưng bên trong đều được quét dọn sạch sẽ cả rồi, thứ gì nên dọn đi, đều đã được dọn sạch.”
Khương Song Linh liếc mắt một cái đã thấy phía trên mảnh đất trồng rau kia đều là đám mạ non nhỏ bé xấu xí, hình dáng kỳ quái, cùng với một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới tinh đang dựng dưới mái hiên.
Bên cạnh hàng rào tre còn mấy loại cây khác nữa, phòng chừng mảnh sân nhỏ này cũng được năm, sau mươi mét vuông.
Cô quay đầu nhìn mảnh sân cách vách, lại phát hiện khoảng đất trồng rau của nhà bên này cũng chẳng ra gì, nhưng ít ra dăm ba cái cây trong vườn nhà bọn họ cũng đang ra hoa.
Tiểu Trương nhìn theo ánh mắt của cô thì cười giới thiệu nói: “Nhà bên cạnh là của đoàn trưởng Hà.”
Khương Song Linh gật gật đầu, cô nghĩ thầm, là nhà của đoàn trưởng ư?
Chẳng lẽ là cấp trên của Tề Hành? Nhưng sao người ta lại ở gần bọn họ như vậy?
Thế nhưng ngẫm lại, căn nhà cô chuẩn bị dọn vào này, trước kia từng thuộc về chính ủy, nghĩ tới đây, cũng thấy mọi chuyện trở nên hợp lý hơn rồi.
Vừa vặn căn phòng ở của nhà cô lại là căn ở sát mép ngoài nhất trong cả dãy nhà mái bằng này, nhìn chếch qua phía sân chừng mười mét sẽ bắt gặp một cái giếng khoan có van áp lực, bên cạnh là một lối đi nhỏ, men theo lối đi nhỏ này qua bên kia sẽ là khoảng sân của một khu nhà lầu hai tầng.
“Bên kia là nhà của sư trưởng Chu, nhưng có khả năng hôm nay cô giáo Diêu không có mặt ở nhà.”
“Cô giáo Diêu ư?”
“Chính là phu nhân của sư trưởng Chu.”
Khương Song Linh vội vàng gật gật đầu, sau đó cô cũng không nhìn loạn khắp nơi nữa, chỉ sợ nếu cô tiếp tục nhìn qua phía đối diện sẽ nhảy ra thêm một vị lữ trưởng nào đó.