Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị

Chương 44




Khương Song Linh lại chuyển sang vuốt gọn lại mái tóc hơi có chút rối loạn của mình, còn nhân tiện làm gọn phần lông mày nữa.

Tối hôm qua cô thϊếp đi lúc hơn tám tiếng tối, lại ngủ một mạch đến hơn sáu giờ sáng nay mới tỉnh giấc, ước chừng cô đã ngủ tới mười mấy tiếng đồng hồ rồi.

Nói thật, Khương Song Linh cũng không tưởng tượng nổi, cô lại có thể ngủ say như chết trên loại xe lửa đơn sơ như vậy.

Phỏng chừng là cô đã quá hoảng sợ rồi nên mới đánh một giấc say sưa như vậy.

Thế nhưng ngủ nhiều cũng có chỗ tốt của ngủ nhiều, buổi sáng dậy sớm soi trong gương sẽ cảm nhận rõ làn da trở nên hồng hào mịn màng, không hề có bộ dáng gian nan vất vả khi đi cả một đoạn đường dài như vậy.

Được rồi, cô chỉ mới ngồi mười mấy giờ trên xe lửa thôi mà…

Khương Song Linh trở về chỗ ngồi của mình, lại phát hiện ba người một lớn hai nhỏ nhà mình đã bắt đầu ăn bữa sáng ở đằng kia, là màn thầu được xe lửa cung cấp, cô cũng lấy ra một nắm cơm gạo nếp bọc trong bao giấy dầu chuẩn bị sẵn từ nhà.

“Đây là món tôi làm ở nhà, vừa nhờ sư phụ trong toa ăn hâm nóng lại.”

Tề Hành đưa lại cơm gạo nếp cho cô nói: “Không cần.”

Nhưng Khương Song Linh không nhận lại, chỉ nói ngắn gọn: “Yên tâm đi, đồ mặn đó.”

Nghe xong lời này, quả nhiên đối phương không còn kiên quyết muốn trả lại cho cô nữa.

Khương Song Linh: “……”

Đúng là người này sợ ăn ngọt.

Đương nhiên, anh từ chối cũng vì sợ món ăn cô đưa cho lại tiếp tục là một món ngọt nữa.

Suy cho cùng lực sát thương của bánh trứng sữa ngày hôm qua quá mạnh mẽ rồi.

Cô thầm trêu chọc trong lòng: Ai bảo anh ăn nhanh như vậy, không nghẹn chết anh mới là lạ đó.

Vốn dĩ lần này người bạn nhỏ Tề Việt cũng muốn làm một nhóc con kiên trinh bất khuất, thế nhưng mà cơm gạo nếp kia thơm quá, nhóc con này vừa định từ chối, lại thấy Khương Triệt không chút áp lực tâm lý bên kia đang mở bao giấy dầu, để lộ ra một tầng cơm gạo nếp trắng như tuyết bên dưới.

Cậu bé tùy tiện cắn một miếng, ngay lập tức, những miếng thịt khô nho nhỏ màu hồng hồng đã xuất hiện bên trong cơm gạo nếp.

Đã vậy, cơm gạo nếp này còn bao nhiêu là vị khác, có củ cải chua giòn, có thịt chiên, có cả nhân đậu mềm mềm, mặn mặn nữa, lúc cắn một miếng cơm mềm mại sẽ bắt gặp ngay dư vị xốp giòn của đồ ăn kèm, hương vị phải nói là tuyệt hảo.

Mà mùi thơm lại càng thêm mê người.

Đã thấy đồ ăn ngon như vậy rồi, bạn nhỏ Tề Việt lập tức cảm thấy màn thầu trong tay mình trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Trên xe còn có người muốn dùng phiếu gạo trao đổi món cơm gạo nếp kia với Khương Song Linh chẳng qua cô không hề muốn đổi.

Rất nhanh đã tới hơn 9 giờ, xe lửa cũng đến Dung Thành, bốn người bọn họ đi theo những người khác xuống xe.

Ga tàu hỏa ở Dung Thành rất lớn, lúc tàu vào ga lại càng thêm đông đúc nhộn nhịp, Khương Song Linh nắm tay em trai đi về phía trước, Tề Hành một tay ôm Tề Việt, một tay xách theo hành lý.

Anh còn bảo Khương Song Linh đưa hành lý của mình qua cho anh, cô ngạc nhiên hỏi: “Một tay anh có thể xách nhiều như vậy sao?”

Câu trả lời đối phương dành cho cô chỉ là một cái nhướng mày nhẹ nhàng.

Khương Song Linh có chút do dự, thế nhưng sự thật đã chứng minh cho cô thấy, đúng là một tay anh cũng có thể xách được hơn trăm cân hành lý, mà chẳng xảy ra chút vấn đề nào, thậm chí đi đường cũng không thấy anh thở hổn hển lấy một cái.

Thể lực như vậy khiến người ta hâm mộ vô cùng. Thấy cảnh này, cô chỉ thầm nghĩ, sớm biết như vậy, lẽ ra cô nên mang nhiều hành lý một chút!

Bọn họ lên phương tiện giao thông công cộng trong thành phố đi tới ngoại ô.

Ở ngay điểm vận chuyển vật tư, có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang đang đứng bên cạnh một chiếc xe jeep quân dụng.