[Thập Niên 70] Kiều Tức Phụ

Chương 8: Khí Thái Đàn Ông Bùng Nổ (4)




“Các cô có nhớ Diệp Thanh Thủy ăn kem đánh răng và nghĩ là kẹo đường không? Tôi nói cho mọi người nghe nè, tôi nghe nói cô ta đói đến mức giành ăn cám với lợn luôn đó”

Tiếng cười của một số thanh niên trí thức như tiếng chuông bạc.

Giọng của Diệp Thanh Thủy càng trong trẻo, cô nắm chặt tay, cười nói: “Tôi là hộ khẩu nông nghiệp thì không sai, nhưng tôi không vì mình là nông dân mà kiêu ngạo. Người thành phố mọi người mỗi ngày ăn gạo, mỗi hạt đều thấm những giọt mồ hôi của người nông thôn chúng tôi.

Mọi người mặc quần áo, nguyên liệu là thùa sợi, là bông trồng ở nông thôn, mỗi sợi đều thấm đầy mồ hôi xương máu của người dân nông thôn.

Ngay cả giấy mọi người sử dụng, cũng là cây người nông thôn trồng làm bột giấy, thịt lợn để ăn, từng cục phân thải ra cũng là từ người nông thôn nuôi lớn. Chúng tôi tay làm hàm nhai, còn nuôi thêm người thành phố mọi người nữa.”

Giọng của Diệp Thanh Thủy lạnh hơn: “Ngay cả những lãnh tụ vĩ đại cũng hoan nghênh nông dân, nói giai cấp công - nông mới là chủ của đất nước, cô lấy đâu ra dũng khí nói ra điều đại nghịch bất đạo như vậy? Cô còn tư tưởng chủ nghĩa tư bản mục nát như vậy, xem ra nên đi cải tạo đi. Lao động vốn không cải tạo nổi mấy người rồi…”

Lao động không thể cải tạo con người, vậy thì còn có gì có thể cải tạo con người nữa đây?

Tôn Linh Ngọc nghe xong, tái mặt. Cô ta không ngờ một người phụ nữ vốn thường nhỏ bé yếu đuối hay bị bắt nạt, lại có thể nói ra những lời có trình độ như vậy.

Cô ta không phục nói: “Vậy thì cô nên xem lại! còn chưa kết hôn mà đã là cái chuyện kiểu như…”

Tạ Đình Ngọc vừa được gọi đến, tình cờ nghe thấy những lời nói của Tôn Linh Ngọc, anh không thể không nhíu mày.

Tạ Đình Ngọc căm phẫn nhìn Diệp Thanh Thủy, từ phía sau kéo quần áo của cô. Diệp Thanh Thủy quay lại, nhìn thấy khuôn mặt đẫm mồ hôi, ánh mặt trời chói lóa chiếu lên trên áo sơ mi trắng, cả người được ánh nắng chiếu vào trông vừa cao to vừa cường tráng.

Tạ Đình Ngọc nói: “Có nhiều lời anh không muốn nói nhiều, nói nhiều gây sứt mẻ tình cảm”

Anh lạnh lùng quở trách Tôn Linh Ngọc: “Trước khi kết hôn, hai người tôi và đồng chí Diệp, là mối quan hệ đồng chí thường thấy trong sạch. Còn cuộc hôn nhân của tôi, không cần mọi người bận tâm.”

Tạ Đình Ngọc dừng lại, khuôn mặt xám xịt nói: “Vừa nãy mấy người phỉ báng Diệp Thanh Thủy, đứng lên ngay”

Diệp Thanh Thủy mặc dù không nghĩ gì thêm, đỏ mặt tía tai, cô hỏi Tạ Đình Ngọc: “Anh muốn làm gì?” 

Giọng điệu này, sao mà nghe như muốn đánh nhau vậy?

Cô thậm chí không biết rằng Tạ Đình Ngọc cũng có lúc nam tính khí khái bùng nổ như thế này.

Tạ Đình Ngọc mặt biến sắc, nghiêm túc không nói một lời.

Đương nhiên các xã viên biên đạo múa đã không còn mặt mũi nào để đứng ra, chỉ quay đi nơi khác, giả vờ như không biết.

Dĩ nhiên Tạ Đình Ngọc cũng không có ý định mời mọi người uống trà làm trò cười sau khi ăn, anh lạnh nhạt nói: “Nếu không có ai lên tiếng, tôi sẽ coi như là trong lòng các người đã hiểu rõ có một số lời không đáng để nói. Ngoại giao trước, quân sự sau, tôi đặt các lời này ở đây, lần sau nếu để tôi nghe thấy thì đừng hỏi tại sao tôi không nể mặt. Giải tán, làm việc.”

Tạ Đình Ngọc trông như người có văn hoá nhã nhặn lịch sự, không nghĩ tới vẫn có sự quyết đoán như vậy.

Những người qua đường ăn dưa xem náo nhiệt, đều cho rằng những thanh niên trí thức tới từ Thủ Đô đều coi thường cô nhóc nông thôn Diệp Thanh Thủy này.