[Thập Niên 70] Kiều Tức Phụ

Chương 27: Em Đừng Có Nóng Giận, Đây Là Anh Không Tốt (2)




Người khác đối với cô có lễ độ, Diệp Thanh Thủy đối đãi vui vẻ, cười đáp: “Người nhà quê không sợ rắn, rắn hoa cỏ không có độc, yên tâm mà bắt, mấy anh thích ăn nướng hay hầm?”

Ánh trăng hắt lên gương mặt điềm tĩnh của cô, dù khuôn mặt có vết rám nắng, vết đo đỏ không đẹp lắm, nhưng trong giọng nói nhẹ nhàng của cô, ngon ngọt như nước mía. Người thanh niên dụi mũi, cảm thấy tin đồn có vẻ không đúng sự thật cho lắm.

Rõ ràng là cô rất dễ thương mà!

Nhìn thấy phản ứng của anh ta, Diệp Thanh Thủy nói được nửa câu, bỗng run rẩy.

Trong lòng Diệp Thanh Thủy đã có sẵn một kế hoạch, đêm hôm không nên ăn đồ ăn có nặng mùi như đồ nướng. Hơn nữa, hiện tại mặt cô đang bị thương, không nên ăn dầu mỡ hay cay. Cô về nhà gọi mọi người ngồi xuống, cô trong nhà bếp dùng dao, cẩn thận cắt thịt rắn.

Hai cân thịt, trong mắt Diệp Thanh Thủy chắc chắn đây là một khối tài sản khổng lồ.

Cô hầm một nồi canh nấm, múc một thìa mỡ lợn, tiêu, gừng, tỏi sắt nhỏ rồi xào thịt rắn cho đến khi dậy mùi thơm, rồi cho vào nồi canh nấm trong vắt để hầm. Củi lửa dưới nồi thỉnh thoảng “tí tách” bùng lên những tia lửa nhỏ, nước canh sôi sùng sục, mùi thơm nhẹ trong màn đêm tĩnh mịch càng trở nên hấp dẫn.

Sự yên tĩnh xa xăm, khiến người ta không thể giải thích được sự an yên lúc này. Trong đêm nghe được có tiếng xào xạc, hai người đàn ông cảm thấy hoàn hồn sau một cú mạo hiểm, lại có cả cảm giác hạnh phúc khi chờ đợi thức ăn. Đợi đến khi hương thơm khiến họ thêm trông đợi, món canh mới hầm được thật ngon.

Nam thanh niên trẻ rùng mình cầm bát lên, chỉ húp nước canh mà không dám ăn thịt, anh ta ăn một miếng nấm. Thịt rắn ngấm vào nước, thơm ngất ngây, nước hầm thanh nhẹ, uống vào bụng, vị tươi ngon vô tận nơi đầu lưỡi, khó quên. So với ăn canh gà cũng khá ngon.

Thẩm Vệ Dân kể từ lần trước ở nhà họ Diệp ăn thịt kho tàu, càng không muốn để tâm thì càng khó quên.

Nhưng anh ta không thể ló mặt ra đến nhà họ Diệp để ăn tối, mặc dù Tạ Đình Ngọc đoán được tâm tư của anh ta: “tốt bụng” mời anh ta vài lần. Một chút thèm ăn, làm sao có thể khiến anh ta khom lưng cúi đầu.

Nhưng món thịt kho tàu không thể khiến anh ta khom lưng cúi đầu, một bát canh rắn có vẻ coi như là đã đủ.

Anh gắp thịt rắn trong bát ăn, miếng thịt mỏng mịn, so với thịt ếch thơm hơn mềm hơn, nhưng lại không nhiều xương. Nước canh làm ấm bụng con người ta, uống một ngụm nước canh, nơi đầu lưỡi đọng lại vị tươi ngon. Bát cạn thấy đáy, Diệp Thanh Thủy không gọi anh ta, sự bất mãn trong bụng khiến anh ta mặt dày múc thêm một cái bát khác.

Đúng là vị ngon nhân gian.

Gia đình Thẩm Vệ Dân cũng không thiếu tiền, phiếu thực phẩm và phiếu thịt được cung cấp hàng tháng đều cung cấp đủ, trước đây cũng thường cùng Tạ Đình Ngọc đến nhà hàng quốc doanh để ăn. Anh ta không kén chọn như Tạ Đình Ngọc, vì vậy lúc ăn cũng nhiệt tình hơn.

Anh thanh niên trẻ nhìn hai người can đảm ăn thịt rắn, lại còn ăn với một vẻ mặt hưởng thụ, đứa trẻ thành thật giữ phép tắc uống canh ăn thịt nhìn với vẻ có gì đó không ổn. Anh ta gắp miếng thịt rắn cuối cùng trong nồi ăn, nước mắt suýt chút thì rơi.

Anh ta run rẩy nói: “Anh Thẩm, anh không đủ tử tế.”

Thẩm Vệ Dân quay lại nhìn: “Khiến cậu vừa rồi chạy nhanh hơn tôi á hả?” 

Người thanh niên trẻ nhìn nửa con rắn còn lại trong bồn, anh mắt đong đầy vẻ mong đợi nhìn Diệp Thanh Thủy.