Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 185: C185: Khởi động chương trình tự hủy




Hai vợ chồng nhà thứ hai lại thật lòng hi vọng cháu gái có thể thi tốt, vì nếu nhà mẹ đẻ có một người tài giỏi có tiền đồ, mấy cô con gái sau này ở nhà chồng cũng có thêm chút thể diện.

Mà Chiêu Đệ nằm trên giường dưỡng bệnh vài ngày vừa khôi phục tinh thần, nhưng sau một đêm mưa rét lại phát sốt, cô nghe được tin Giang Miên Miên trực tiếp nhảy lớp lên lớp bốn thì kinh hoàng trong rất lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Điều này không giống trong trí nhớ của cô.

Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, Giang Trường Hải đã đưa Giang Miên Miên đến cổng trường thuận lợi: "Con gái, đồ dùng của con đã mang đầy đủ chưa? Lát nữa đi thi cứ phát huy như bình thường là được, đừng căng thẳng quá nhé."

"Con mang hết rồi. Cha yên tâm đi, con không căng thẳng chút nào." Giang Miên Miên vỗ vỗ lên vai mình như một bà cụ non.

Tuy rằng là một đứa học kém, nhưng khi đối mặt với thi cử cũng khó tránh khỏi có một chút căng thẳng.

Nhưng cô cảm thấy hình như cha cô còn căng thẳng hơn cả cô, đến mức cô không căng thẳng nổi nữa, còn có thể an ủi lại cha cô.


Nhưng lúc đợi phát đề lại bắt đầu hơi hồi hộp.

Cô sợ rằng mình sẽ không xếp thứ nhất. Dù sao cô giáo cũng đã nói kì thi lần này thi cùng với trường tiểu học trung tâm ở trên trấn.

Là do tiểu học trung tâm ra đề, so với bài thi của tiểu học công xã bọn họ thì độ khó tăng lên không ít.

Hệ thống liền an ủi: "Kí chủ, xin đừng căng thẳng. Cô đã học xong chương trình học của lớp bốn rồi, cô phải tin tưởng vào thực lực của chính mình."

Giang Miên Miên nuốt nước bọt: "Đạo lý ta đều hiểu, nhưng mỗi một học sinh kém căng thẳng khi đối mặt với kì thi là một phản ứng từ bản năng."

Nghe vậy, hệ thống dùng ngôn từ chính nghĩa uốn nắn lại: "Kí chủ, xin cô chú ý cách dùng từ. Bây giờ cô đã không còn là học sinh kém trong quá khứ nữa.".

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Nếu như dẫn dắt lâu như vậy mà kí chủ vẫn là một học sinh kém thì mặt mũi của hệ thống thiên tài học bá đứng đầu các hành tinh như nó biết để vào đâu.

Dứt khoát trực tiếp khởi động chương trình tự hủy đi cho xong.

Giang Miên Miên lại bày ra một vẻ mặt vừa chững chạc vừa có chút bi thương khó hiểu: "Tâm trạng này, một trí tuệ nhân tạo như ngươi sẽ không hiểu được đâu."

Hệ thống: "..."

Được rồi, nó thật sự không hiểu. Vậy là im lặng không ảnh hưởng đến kí chủ làm bài thi nữa.


Rất nhanh, thầy cô giám thị đã đến phát đề.

Giang Miên Miên nhận được đề thi xong cũng không vội vàng trả lời mà là đọc nhanh qua đề thi một lần trước.

Sau khi nhận ra những câu này mình đều biết làm, trái tim của cô cũng trở nên bình tĩnh. Sau đó cầm bút lên viết tên và lớp của mình rồi bắt đầu chăm chú làm bài.

Một ngày thi rất nhanh đã trôi qua. Giang Miên Miên vừa ra khỏi trường học đã thấy cha cô đang đợi cô ở cổng.

Giang Trường Hải không hỏi cô thi thế nào mà lấy hộp cơm bằng nhôm từ trong túi ra, vui vẻ nói: "Con gái, con nhìn này, cha đã mua thịt thủ lợn kho, con nếm thử xem có ngon không?"

Nói rồi nhét vào miệng cô một miếng thịt thủ.

"Ngon lắm."

Giang Miên Miên vừa ăn thịt kho đầy thỏa mãn vừa chủ động nói: "Cha, con cảm thấy bài thi hôm nay cũng không tệ lắm. Muốn nằm trong 3 người xếp cao nhất chắc chắn không có vấn đề gì."

Kỳ thực ngoại trừ bài viết văn cô không dám đảm bảo ra, cô cảm thấy các môn còn lại đều có thể nắm chắc điểm tối đa.


Nhưng trước khi có kết quả thi không thể nói trước quá kiêu ngạo. Đây là sự cẩn thận của một học sinh kém.

"Vậy thì tốt." Giang Trường Hải vui vẻ gật đầu: "Đến đây nào con gái, cha cõng con. Chúng ta mau về nhà sưởi ấm đi."

Con gái của ông cái gì cũng tốt, chỉ là hơi khiêm tốn.

Giống như lần trước cô nói thi cũng được, kết quả trực tiếp được hai bài điểm tối đa đứng đầu lớp.

Lần này cũng không tệ, vậy chắc chắn cũng là xếp thứ nhất.

Có điều thành tích không phải một lúc là ra được, trường học bảo các học sinh ba ngày sau đến lấy thành tích.

Nhưng vì học sinh của tiểu học công xã không nhiều, các thầy cô lại chịu khó, không đến nửa ngày đã có kết quả thành tích.