Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 181: C181: Cô ta sẽ bảo vệ em trai




Nếu có thể phân nhà ra ngoài sống một mình, cô sẽ không vì muốn ăn một bát cháo khoai lang mà liên lụy mẹ cô bị bà nội mắng lâu như vậy.

Triệu Tiểu Quyên nghe con gái nói lời "đại nghịch bất đạo" này, giật nảy cả mình, lập tức theo bản năng nhìn ra xung quanh.

Thấy cửa nhà đang đóng chặt mới thở ra một hơi dài, hạ giọng nói: "Chiêu Đệ, sau này không được nói những lời như vậy nữa, đặc biệt không được nói trước mặt ông bà nội của con."

"Mẹ, sao lại không được nói? Chỉ cần chúng ta có thể phân nhà, mẹ và cha con còn cả chị cả chị hai đều làm việc chăm chỉ như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ sống tốt hơn bây giờ, ít nhất là không đến mức không ăn nổi một bát cơm." Chiêu Đệ thử thuyết phục mẹ của mình.

Triệu Tiểu Quyên nghe vậy chỉ nghĩ rằng cô còn nhỏ ham ăn, liền cười mắng: "Con còn nhỏ không hiểu chuyện thì không nên nói lung tung. Con xem, lần trước bác cả nhắc đến chuyện phân nhà khiến ông bà nội tức giận đến nhường nào. Việc mà bác cả không làm được, sao nhà chúng ta lại làm được chứ?"

Thấy mẹ mình hoàn toàn dỗ dành mình như một đứa trẻ không hiểu chuyện, Chiêu Đệ có một cảm giác bất lực như vừa đánh vào bông, đứa trẻ chưa kết hôn ở nông thôn sẽ không có quyền nói chuyện.

Hơn nữa mẹ cô còn là người thành thật nhất trong các nàng dâu, rất nghe lời cha mẹ chồng.

Cha cô vì không có con trai nên nói chuyện không có khí phách, không có mặt mũi đi tranh giành điều gì.

Chiêu Đệ biết hiện giờ cô có nói gì cũng không thuyết phục được hai người, cũng chỉ có thể im lặng tạm thời nhẫn nhịn.


Cô tự nhủ, chỉ cần em trai có thể ra đời thì sẽ ổn.

Không sai, trong trí nhớ của Chiêu Đệ, không bao lâu sau mẹ cô sẽ mang thai, hơn nữa còn là một bé trai mà cả nhà đã mong đợi từ lâu.

Chỉ tiếc rằng kiếp trước khi mẹ cô mang thai em trai, bụng cũng tròn như khi mang thai mấy chị em cô, tất cả mọi người trong thôn đều nghi ngờ rằng lần này mẹ cô vẫn mang một bé gái.

Ngay cả cha mẹ cô cũng cho là như vậy, bà nội vì điều này mà suốt ngày đen mặt nói kháy mẹ cô, càng đừng nghĩ đến việc nấu cho mẹ cô mấy quả trứng gà, làm chút đồ ăn ngon bổ sung dinh dưỡng.

Mẹ cô mang thai vẫn luôn ra đồng làm việc, cuối cùng trở dạ ở bên bờ ruộng, người trong thôn vội vàng đưa mẹ cô về nhà sinh nở.

Mẹ cô ngoài ý muốn sinh ra một bé trai, khiến cả nhà đều rất vui sướng.

Nhưng tiếc rằng em trai vừa sinh được vài ngày đã chết yểu.

Vì khi mẹ cô mang thai chỉ được ăn lương thực thô, chưa từng được ăn đồ ăn dinh dưỡng, dẫn đến đứa bé quá nhỏ gầy, không thể nuôi sống.


Trải qua chuyện này, cơ thể của mẹ cô cũng không còn được như trước, sau này không thể có thai được nữa.

Nhà bọn họ vì không có con trai, bị ông bà nội và nhà thứ ba bắt họ làm nô dịch cả đời.

Nhưng đời này thì khác rồi.

Lần này có cô ở đây, cô nhất định sẽ bảo vệ em trai.

Cô muốn khiến tất cả mọi người không còn dám bắt nạt nhà hai nữa, để mẹ và cha cô có thể thẳng lưng nói chuyện với mọi người.

Bọn họ sẽ không còn là người tuyệt hậu trong miệng những người trong thôn nữa.

Chiêu Đệ biết, cha mẹ cô coi trọng con trai đến nhường nào. Đến lúc đó nhất định sẽ vì em trai mà đồng ý phân nhà.

Chờ sau khi bọn họ phân nhà, cô có thể đưa chị em của mình đi buôn bán kiếm tiền, dọn lên trấn ở, rời xa chú ba sâu hút máu và cả nhà bác cả cực phẩm vô lại.

Hơn nữa cô còn phải đi trước Tam Nha một bước, quen biết tên lưu manh trên trấn kia.

Cô phải kết hôn cùng anh ta, trở thành người giàu đầu tiên trong trấn.

Cô phải để ông bà nội hối hận vì đối xử với cô không tốt khi còn nhỏ, khiến nhà thứ ba đã chèn ép bóc lột cô trơ mắt nhìn cô ăn ngon mặc đẹp, khiến Chí Văn Chí Võ đã đâm người khác vào tù.